Đúng là Đại ma vương đã phối hợp ăn ý với cô thật, vở kịch này đúng là không thể chê vào đâu được.
Nhưng với phản ứng của Lục Đình Kiêu lúc này! chẳng lẽ có vấn đề ở chỗ nào sao?
Hự! Chắc không phải Lục Đình Kiêu tưởng đây là thật chứ? Chuyện này không phù hợp với IQ của Đại ma vương chút nào!!!
Trên thực thế, sau khoảnh khắc kinh ngạc ngắn ngủi Lục Đình Kiêu quả thật lập tức hiểu ra Ninh Tịch muốn làm gì, chỉ là khi ấy tình cảm chiến thắng lí trí, dù biết là giả anh cũng cố coi là thật, phóng túng chính mình trầm mê trong giấc mộng mà cô dựng lên!
Một lúc lâu sau, Lục Đình Kiêu mới mở lời, anh khẽ xoa đầu cô sau đó nói: "Không sao, em làm tốt lắm.
"
Sự im lặng vừa xong đâu phải vì anh tức giận, chẳng qua anh muốn yên tĩnh để nhớ kĩ, nhớ kĩ nụ hôn của cô, lời cô nói và tâm tình của chính anh giây phút ấy.
Ninh Tịch nghe vậy, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ là câu "em làm tốt lắm" sao nghe cứ kì kì vậy nhỉ?
Lúc này, Lục Cảnh Lễ bị làm lơ một lúc lâu không nhịn được phải lên tiếng: "Vậy! xin anh chị nhìn em chút với, cậu em này đã đợi lâu lắm rồi, hai người còn muốn lên xe nữa không đây?"
Ninh Tịch nguýt Lục Cảnh Lễ một cái rồi sau đó bế bánh bao nhỏ lên xe.
Vừa lên xe, Lục Cảnh Lễ bắt đầu cười hề hề: "Tiểu Tịch Tịch, vừa xong tôi nhìn thấy rồi nhé? Tiểu Bảo đáng thương của tôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-mot-duoc-hai-co-vo-cua-luc-tong/2433349/chuong-583.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.