Đúng lúc này, Lục Cảnh Lễ cũng sáp đến, vẻ mặt rất hiếu kì: "Cái này rất khó giải à? Ý tứ của Huyền Tịnh đại sư rất rõ ràng mà!"
"Rõ ràng? Chỗ nào?" Ninh Tịch có chút câm nín, quả nhiên tư duy của Lục Cảnh Lễ đúng là không giống người thường.
Lục Cảnh Lễ chớp chớp mắt: "Vấn đề mà cô hỏi chắc là hỏi về cát hung, kiếp nạn chứ gì! Huyền Tịnh đại sư vẽ cho cô một bông hoa đào...!ý chẳng phải là đang nhắc nhở sắp tới cô sẽ có kiếp đào hoa sao!"
Ninh Tịch: "Kiếp...!đào… hoa…"
Lục Đình Kiêu: "…"
Trên mặt của Lục Cảnh Lễ tràn đầy vẻ vô tội: "Tôi nói sai gì à?"
Vẻ mặt của Ninh Tịch đen như đáy nồi: "Anh nói cũng…có lý lắm!"
Cô không thể phản bác được câu nào luôn.
Hơn nữa, càng nghĩ càng cảm thấy có lý, gần đây cô thật sự thấy có dấu hiệu của kiếp đào hoa nha!
Không chỉ là Ninh Tịch, ngay cả Lục Đình Kiêu cũng cảm thấy rất có lý.
Ninh Tịch khổ sở vò đầu: "Má nó chứ! Chẳng lẽ thế thật! Vậy tôi phải làm thế nào đây? Đại sư cũng không nói với tôi cách phá giải! Tôi có cần quay lại lần nữa để hỏi không?"
"Cái này mà còn cần hỏi Đại sư à? Cô hỏi tôi là được rồi! Cách phá giải đương nhiên là tìm một người để kết hôn rồi, như thế thì sẽ không còn phạm phải đào hoa nữa!" Gương mặt của Lục Cảnh Lễ hiện lên vẻ đương nhiên là thế, hơn nữa còn nhìn vào khuôn mặt nghiêng lạnh lùng của ông anh ruột mình nói với ngữ điệu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-mot-duoc-hai-co-vo-cua-luc-tong/2433376/chuong-599.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.