Lão gia tử thật cẩn thận mà nắm tay Tiểu Bảo: “Không sai không sai…… Đây là cốt nhục Ninh gia…… Ta có thể cảm nhận được…”
Nhìn mãi một lúc sau, tất cả chú ý của Ninh lão gia tử đều đặt trên người Tiểu Bảo, xoay qua xoay lại Tiểu Bảo mà xem: “Giống…Qủa thực lớn lên rất giống Tiểu Tịch…… Nhìn đôi mắt này… rồi cả cái mũi nữa…”
Ninh lão gia tử đang nói Tiểu Bảo lớn lên so với Ninh Tịch vẫn luôn giống nhau, nơi này giống nơi đó cũng giống……
Ninh Tịch chỉ có thể đáp lại từng câu, trong lòng lại suy nghĩ, tiểu bảo không phải cùng Lục Đình Kiêu không phải cùng một khuôn mẫu khắc ra sao?
Như thế nào lại cùng nàng giống đâu?
“Tiểu Tịch a, con trước mang cháu ông ra ngoài, ông có lời muốn nói riêng với cậu ta.
” Lão gia tử nhìn Lục Đình Kiêu, sắc mặt có chút nghiêm túc mà mở miệng nói.
“Ông nội, hay ông nghỉ ngơi một lát? Đừng quá mệt mỏi!” Ninh Tịch không yên tâm nói.
“Không có việc gì, ông không mệt, con còn sợ ông ăn mất cậu ta sao?”
“Ninh Tịch, em mang con ra ngoài trước đi.
” Lục Đình Kiêu cũng mở miệng nói.
Ninh Tịch bất đắc dĩ, liếc mắt nhìn Lục Đình Kiêu một cái, chỉ có thể mang theo Tiểu Bảo đi ra ngoài đợi.
Phòng bệnh, Ninh lão gia tử dùng ánh mắt tìm tòi mà nhìn nam nhân trước mặt, “Cậu cùng Tiểu Tịch nhà ta, chuyện rốt cuộc là như thế nào?”
“Năm đó tại thời điểm phát hiện Tiểu Tịch mang thai, chúng con thực ra là muốn kết hôn, nhưng là,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-mot-duoc-hai-co-vo-cua-luc-tong/2433711/chuong-797.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.