Chương 172:
Rốt cuộc anh tốt đến mức nào mà để cho mục tiêu kiên định ban đầu của cô đi dần tới mức độ sợ mất anh!
Hạ Mộc Ngôn quan sát anh, vì có say mà giọng nói khàn khàn: “Bữa tiệc kết thúc rồi sao?”
“Chưa kết thúc.” Cô hỏi, anh trả lời, chỉ có giọng nói hơi trầm xuống.
Trái tim Hạ Mộc Ngôn chua xót, cô cúi đầu: “Vậy anh quay về đi. Em chỉ muốn ra ngoài cho yên tĩnh một chút. Anh đừng làm lỡ chuyện của mình.”
“Yên tĩnh một chút? Nhảy cửa sổ ra ngoài, chạy xa như vậy để uống rượu chỉ là vì muốn yên tĩnh một chút?” Cánh tay Lục Cẩn Phàm ôm siết hông cô như muốn vùi cô vào trong cơ thể mình, có chút mạnh, cũng có cảm giác đau mơ hồ.
Hạ Mộc Ngôn nhíu mày, đẩy người anh ra: “Đang ở trên đường, xe chạy đi chạy lại nhiều, để ý đến sức ảnh hưởng của anh đi. Anh quay về bữa tiệc đi, em gọi taxi về Quốc tế Oran.”
Nói rồi cô chợt dùng sức, đẩy anh ra.
Hạ Mộc Ngôn quay người, thật sự đưa tay ra định bắt một chiếc taxi đi về.
“Đứng lại.” Giọng anh trầm thấp vang lên.
Hạ Mộc Ngôn làm như không nghe thấy, không nhìn anh, tay vẫn đưa lên phía trước.
Cho đến khi một chiếc taxi đến gần, đang định dừng lại trước mặt cô thì thắt lưng và cổ tay cô chợt bị tóm lấy, trời
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-mot-nguoi-no-mot-doi/1728881/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.