Ngưa ngứa nơi cánh mũi, ta đánh cái hắt xì.
“Ngươi tỉnh?” Bạch Hồ cười cười nhìn ta, trên tay còn cầm một ngọn cỏ, rất tự nhiên huơ huơ trước mũi ta.
“A… ách?.” Oa ha ha, ta còn chưa chết đâu! Đồng chí tiểu Bạch, là ta nghi oan cho ngươi, thân mến!
“Đứa ngốc, nhìn ngươi ta cũng biết là ngươi đã tỉnh.” Hắn lại tiếp tục huơ huơ ngọn cỏ.
Di, biết ngươi còn hỏi ta sao? Đứa ngốc hẳn là ngươi đi?
Lại hắt xì mấy cái.
“Này nha, ngươi không dừng tay được sao?”
“Nhưng chơi rất vui nha.” Hắn lại cười cười, sau đó cũng nhanh chóng vứt đi ngọn cỏ.
Đứng dậy, phủi mông, ta liền thiết lập mối quan hệ tốt đẹp với hắn. Dẫu sao hiện giờ bên cạnh ta cũng chỉ có hắn là có thể nhờ vả, không đúng sao? Mặc, vẫn là trước tiên thiết lập quan hệ.
“Tiểu Bạch nha, mấy ngày nay ta không thấy ngươi nha.” Cười hèn mọn.
“Ân, ta đến đại lục tìm thức ăn.” Thanh âm nhè nhẹ.
“Sao lại phải đến đại lục tìm thức ăn?” Đại lục mà hắn nói chắc là chỉ thành phố. Đài Bắc hẳn cũng được hắn đem thành “đại lục”, ta có thể hay không theo hắn đi “đại lục” nha. Con đường trở về thật sáng lạn, oa ha ha. Bất quá, sống 18 năm trời tại Đài Bắc, ta còn chưa từng nghe ai nói có nhìn qua cái người điên như hắn. Vả lại, an ninh nơi đây có vẻ rất tốt, hắn sao có thể đi đên nơi đông người được a? Phi! Biết đâu chừng hắn có lối đi bí mật nào đó. Chỉ cần ra được bên ngoài,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-nghiet-buong-tha-ta/511087/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.