Tớ là vô tội, thật là vô tội. Tần Mộc Thiên trợn to hai mắt của mình, cố gắng hướng Hứa Triết Quân tỏ vẻ chính mình trong sạch. Vì sao, hắn chính la ngồi một bên nhưng vì sao lại bị người ta lôi ra làm vật hi sinh chứ? Đáng sợ nhất là đối diện với chính mình chính là đại pháo A Quân này đây.
“Được rồi chứ? Được rồi thì tớ đi xuống vậy.” Đối diện với hiện trường tình huống như vậy, Tô Nhan dù sao cũng không biết được là vì sao, cô vẫn là nên đi xuống sớm một chút thì tốt hơn.
“À… ừ.” Dưới loại tình huống này, Lan Khê đành phải gật đầu để cho Tô Nhan đi xuống. Nhưng là không khí biến thành cái dạng hiện tại thế này, ra vẻ tiếp tục đi xuống khả năng là xem chuyện này như vụn vặt mà thôi. Đặc biệt là khí thế bức người ở góc sáng của Hứa Triết Quân làm cho tất cả mọi người không nhịn được mà cảm thấy run rẩy.
“Tô Nhan.” Người nãy giờ im lặng ngồi ở đó, âm thanh của Hứa Triết quân có vẻ rõ ràng. Liền vang lên một tiếng “Tô Nhan” như vậy, chọc cho tâm tình của mọi người đều vọt lên tận cổ họng và mắt. Từ mấu chốt thế này, Hứa Triết Quân muốn bạo phát sao.
Thời điểm làm cho mọi người không ngừng đoán thì tay Hứa Triết Quân chỉ lấy cái hộp giấy nhỏ ở bên cạnh, hướng Tô Nhan cười nói, “Cậu quên bốc thăm số may mắn rồi.”
“Ôi..” Tô Nhan bừng tỉnh đại ngộ, vỗ sau ót một chút, rồi gõ lên đỉnh đầu một chút đi đến bốc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-nghiet-nho-thuan-ngoc/810308/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.