“Không phải.” Tô Nhan theo bản năng lên tiếng phản bác.
“Không phải cái gì?” Hứa Triết Quân giương mắt nhìn cô, ánh mắt nhuốm ánh nắng ngoài cửa sổ chảy xuôi ôn nhuận sáng bong.
Tô Nhan ngẩng đầu, chóng lại ánh mắt ôn hòa mềm mại kia, ánh mắt kia thực sáng ngời, có ý cười ấm áp bao dung và cổ vũ cho cô. Tô Nhan há miệng thở dốc, rút cuộc vẫn là nói ra, “Không phải là không muốn.”
“Hả?” Hứa Triết Quân hơi nâng cao giọng, chờ cô tiếp tục nói tiếp.
Tô Nhan hạ ánh mắt xuống, nhìn bàn tay trái của Hứa Triết Quân, cái tay kia so với tay của cô còn lớn hơn rất nhiều, ngón tay thon dài, làn da trắng nõn, nhìn rất đẹp. Tô Nhan kinh ngạc nhìn chằm chằm cái tay kia, suy nghĩ không tự giác được mà bay tới nơi khác.
Phát hiện Tô Nhan thế nhưng lại thất thần, Hứa Triết Quân có chút bất đắc dĩ nhẹ giọng kêu lên, “Tô Nhan..”
Bị gọi hoàn hồn, Tô Nhan phát hiện chính mình nhưng lại dõi theo tay của hắn đến ngẩn người, vội vàng xấu hổ di chuyển ánh mắt sang một bên.
Trên mặt Hứa Triết Quân hiện lên một tia cười yếu ớt, “Tô Nhan, cậu còn vẫn còn chưa nói xong.”
“A… chưa nói xong cái gì?” Tô Nhan mơ hồ hỏi.
“Không phải là không muốn, là có ý gì?”
Tô Nhan cúi đầu, k nói lời nào. Không phải là không muốn, chính là cảm thấy nếu cứ như vậy thì sẽ làm hắn thực thất vọng đi… tựa như vừa mới như vậy, cô không nghĩ hắn lại có biểu tình như thế. Nhưng là nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-nghiet-nho-thuan-ngoc/810367/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.