Sáng sớm ánh mặt trời xuyên thấu qua khe hở rèm cửa sổ chui vào phòng, trên sàn nhà xuất hiện những tia nắng chiếu lên, căn phòng yên tĩnh chậm rãi đón chào một ngày mới bắt đầu. Như là ngửi được hơi thở của ánh mặt trời, Tô Nhan nhíu nhíu mày, ra vẻ còn sớm, cô mới không cần tỉnh lại. Cảm giác đầu vai lộ ra có chút lạnh lạnh, Tô Nhan theo bản năng rụt đầu lại, muốn tới gần nguồn nhiệt bên cạnh thêm một chút.
Không đúng, vì sao cô trên giường còn có một thứ gì khác? Nóng nóng, mềm, có điểm co dãn, tựa hồ không phải gối ôm. Kia là cái gì? Tô Nhan không tình nguyện mở to mắt, chỉ là nâng tay sờ thử. uh, cảm giác không tồi, mịn màng bóng loáng. Rồi sau đó thần trí Tô Nhan tỉnh lại hơn, mười giây sau đứt gãy, cảm giác này...
Nếu không sai, cảm giác này giống như là một người. Trí nhớ quay cuồng ùn ùn kéo đến, nhớ tới người nằm bên cạnh mình này là ai, tay Tô Nhan ý thức co rụt lại. Hẳn là anh ấy không tỉnh lại đi?
Tô Nhan nhanh nhắm mắt lại, tự thôi miên mình, làm bộ chính mình còn không có tỉnh, tâm trạng giống như có cơn sóng gió động trời đang dấy lên, rối rắm vạn phần. Không cần tỉnh, trăm ngàn lần đừng tỉnh lại, a di đà phật, trời cao phù hộ. Tô Nhan lấy lại bình tĩnh, cẩn thận mở nửa con mắt, một đôi ô mâu tựa tiếu phi tiếu đang lẳng lặng nhìn cô, tình hình này phỏng chừng người này đã muốn nhìn một hồi lâu rồi. Nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-nghiet-nho-thuan-ngoc/810393/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.