Edit: Min
Mắt thấy hai người càng ngày càng gần, Tây Ngạn Du nhanh chóng trốn ra sau ghế dựa, ló đầu ra, hung dữ: "Làm gì đó!"
Hai người nhìn cậu, cùng cười như không cười.
Tây Ngạn Du: "......"
Mí mắt Tây Ngạn Du bỗng nhiên nửa gục xuống, nhìn qua giống như chưa ngủ tỉnh, lảo đảo lắc lư đứng dậy, vươn đôi tay về phía trước: "A ~ ta mộng du, là ta mộng du ~"
Nói xong, trộm liếc hai người một cái, nhanh chóng thò tay ra cầm một miếng dưa hấu, xoay người chạy.
Vân Lâm Quân & Quý Dạ Vân: "......"
Một đường chạy về đến phòng ngủ, xuyên qua cửa, Tây Ngạn Du một bên đi đến bên giường, một bên ăn dưa hấu.
Aiz, rốt cuộc đã thành, nhưng mệt chết cá cá.
Tiên nhân cùng Quý Dạ Vân là kiểu người có tính cách mạnh mẽ, kỳ phản nghịch kỳ tương đối dài, ghét nhất dựa người khác gieo hy vọng. Càng muốn cho bọn họ đánh nhau, bọn họ càng làm theo cách trái ngược.
Phản nghịch, cực kì phản nghịch.
Hôm nay tiểu thần tiên nói đi Diêm Vương điện một chuyến, lại ngẫm lại cách Quý Dạ Vân làm người, cùng với lần trước mình sinh bệnh suýt ngã lầu được thầy bói cứu, nhưng sau lần đó cậu chưa gặp lại thầy bói, liền lập tức sáng tỏ câu chuyện bên trong.
Nói một ngàn nói một vạn, tiểu thần tiên là vì giúp cậu mới chọc phải chuyện này. Tuy rằng, khả năng chỉ là một con rối, nhưng bị người đuổi giết cũng thật phiền toái đi.
Ai, thế giới này rách tung toé.
Cá cá khâu khâu vá vá (,, ó. ò,, )
Ăn xong dưa hấu, diễn cả một đêm, Tây Ngạn Du mệt nằm xoài trên trên giường, rất nhanh đã ngủ say.
***
Quốc cữu phủ.
"Từ từ, quan ấn cùng tư ấn của lão tử đâu?"
Thường Thương Hổ da dày thịt béo, gân cốt cường kiện, lúc xe ngựa ngã xuống, nháy mắt đã kịp kéo đệm lưng, trừ bỏ mặt mũi bầm dập trán sưng như cái bánh bao, cộng thêm lúc ấy hôn mê bất tỉnh, bây giờ chỉ có chút choáng váng ở đầu, còn lại là không có gì trở ngại.
Nhưng lúc gã thay quần áo bẩn, bỗng phát hiện thiếu thiếu cái gì.
Cẩn thận tìm một hồi, thầm nghĩ hỏng rồi.
Lại tìm kiếm một hồi, phát hiện quan ấn của Hữu Thị lang Binh Bộ cùng tư ấn của mình vẫn luôn để trong tay áo đột nhiên không thấy đâu.
Hàng mày của Thường Thương Hổ xoắn lại, ở trong phòng đi qua đi lại vài vòng, mở cửa gọi tâm phúc tới, sai người âm thầm đi tìm.
Tư ấn thì không nói, mất quan ấn chính là tội lớn chém đầu.
Trong lúc đợi tin tức, gã cẩn thận nhớ lại hành trình hôm nay từ nha môn đi ra, cơ bản chỉ đi thành Nam, tìm tân sủng của Quý Dạ Vân gây phiền toái, trên đường đi về thì mặt đường sụp rớt.
Gã hồi tưởng mấy lần, đặc biệt là thời điểm cùng tân sủng và đám người Du thân vương nói chuyện, gã vẫn luôn rất cẩn thận, ngoại trừ lúc ấy tân sủng kia dùng vuốt mèo cào gã, những lúc khác căn bản không ai gần người gã. Mà hai tay của tân sủng kia vẫn luôn ôm mèo không buông, không có khả năng là cậu ta làm. Hơn nữa, trong lúc hỗn loạn quan ấn có rớt ra ngoài, gã nhất định có thể phát hiện.
Nghĩ tới nghĩ lui, khả năng nhất chính là lúc xe ngựa rớt xuống hố sâu, gã ngất xỉu đi.
Hoặc là đám người của Kinh Triệu Phủ nha sau khi cứu bọn họ lên mang về Quốc cữu phủ, có ai nhìn thấy cầm đi cũng không chừng, hơn nữa lúc ấy xung quanh rất nhiều bá tánh, nhiều phức tạp......
Thường Thương Hổ có chút đau đầu.
Đợi một đêm, tới hừng đông khi tâm phúc trở về phục mệnh, không tìm được.
Tâm phúc nhìn Thường Thương Hổ âm trầm mặt, "Quốc cữu gia, bây giờ phải làm sao đây?"
Thường Thương Hổ tức giận gầm nhẹ nói: "Còn có thể làm sao bây giờ? Nhanh chóng tìm người âm thầm khắc cho lão tử một cái khác! Những người khác tiếp tục tìm cho ta!"
***
Tây Ngạn Du ngủ một giấc đến chiều ngày hôm sau, Quý Dạ Vân không ở trong phủ, tiểu thần tiên đi ra ngoài bày quán đoán mệnh.
Tây Ngạn Du nhẹ nhàng thở ra, mỹ mãn ăn xong cơm trưa, quyết định đi nhìn nam tử được cứu ở ven đường.
Đi vào tiểu viện, liền thấy người nọ đã thanh tỉnh, dựa người vào đầu giường, phát ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nghe thấy động tĩnh, quay đầu nhìn qua.
Người nọ tầm 18 tuổi, dung mạo thanh tú, thân hình đơn bạc, nhìn thấy Tây Ngạn Du tiến vào, ánh mắt ngây ngốc dừng ở trên mặt Tây Ngạn Du, rất nhanh khuôn mặt đã hơi hơi biến hồng, ngại ngùng cúi đầu, trộm ngắm Tây Ngạn Du, nhỏ giọng nói: "Ngươi, ngươi chính là người đã cứu ta?"
Vẻ mặt của Tây Ngạn Du mang theo sự hiền lành thuần lương, tươi cười nhìn hắn ta.
Ngụy Thanh Thành, con cháu thế tộc của Bắc Nguỵ.
Cha là Ngụy Điền Mậu — tướng quân của Bắc Nguỵ, làm người tàn bạo máu lạnh, năm đó tấn công bốn phía biên cảnh Đông Tề, ông ta tàn sát toàn dân trong thành, sau đó, trong trận đại chiến giữa Đông Tề cùng Bắc Nguỵ đã bị Quý Dạ Vân tính kế, dẫn đến toàn quân bị diệt. Sau đấy, gia tộc bị tố cáo là nuôi tư binh, bị triều đình Bặc Nguỵ trừng phạt, dần dần suy sụp.
Mà người âm thầm nuôi tư binh với mưu đồ gây rối chính là tiểu nhi tử của Ngụy Điền Mậu — Ngụy Thanh Thành.
Ngụy Thanh Thành này không chỉ nuôi tư binh mà còn kết giao cùng nuôi dưỡng không ít cao thủ giang hồ.
Gia tộc suy yếu, hắn ta mang theo nhóm người này diệt những kẻ tố giác, còn muốn ám sát hoàng đế Bắc Nguỵ, sau khi thất bại, liền mang theo gia tài giấu kín của Ngụy gia chạy trốn, vẫn luôn muốn tìm Quý Dạ Vân báo thù rửa hận cho cha mình.
Trong nguyên tác, hắn ta làm bộ bị thương cố ý tiếp cận Thời Tiểu Chanh, Thời Tiểu Chanh hảo tâm cứu hắn ta, hắn ta lại đem Thời Tiểu Chanh bắt đi, lấy Thời Tiểu Chanh làm con tin mai phục Quý Dạ Vân, sau khi thất bại, vì muốn hả giận mà thiếu chút nữa hành hạ Thời Tiểu Chanh đến chết. Lúc Quý Dạ Vân dẫn người tới cứu, còn một mũi tên suýt nữa bắn trúng tim của Thời Tiểu Chanh, muốn mệnh của Thời Tiểu Chanh.
Tây Ngạn Du có chút ngượng ngùng cười gật gật đầu, đi đến trước mặt, đem hộp đồ ăn đặt trên bàn nhỏ, mang theo quan tâm nhẹ giọng hỏi, "Ngươi khá hơn chút nào không? Ta mang chút đồ ăn lại đây, giúp bồi bổ thân thể."
Ngụy Thanh Thành ho khan hai tiếng, cực kì miễn cưỡng cười: "Khá hơn nhiều rồi, cảm ơn ngươi. Còn không biết đại danh của ân nhân là gì?"
Tây Ngạn Du thấy hắn ta ho khan lợi hại, rót nước trà đưa qua, ngồi trên ghế cạnh mép giường, có chút thẹn thùng nói: "Ta gọi là Thời Tiểu Chanh." Cậu tò mò nhìn thiếu niên trước mặt so với mình còn nhỏ hơn một tuổi, "Ngươi tên là gì?"
Thiếu niên uống trà dừng một chút, ngẩng đầu nhìn cậu, cười cười, lộ ra răng nanh đáng yêu: "Ta tên là Tiểu Thành. Thành trong thành trì."
Đôi mắt Tây Ngạn Du hơi hơi trợn to: "Thật sự trùng hợp. Ta cũng có chữ Tiểu trong tên nè." Tây Ngạn Du cười cực kì vui vẻ, "Đây là duyên phận đi?"
Ngụy Thanh Thành ngại ngùng cúi đầu, giống đoá hoa nhỏ lay động trong gió, "Ừm."
Tây Ngạn Du đem đồ ăn từ trong hộp lấy ra, đưa cho hắn ta đôi đũa, vẻ mặt quan tâm, "Nhanh ăn đi, lát nữa sẽ nguội. Đây đều là món tủ của sư phó nhà bếp làm đó, không biết có hợp khẩu vị của ngươi hay không."
Ngụy Thanh Thành nhận lấy đũa, nhỏ nhẹ nói: "Cảm ơn ân nhân. Không biết năm nay ân nhân bao nhiêu tuổi?"
Tây Ngạn Du: "Ta năm nay 19, không cần gọi ân nhân, gọi ta là Tiểu Chanh là được.
Ngụy Thanh Thành cúi đầu yên lặng ăn cơm, "Cảm ơn." Hắn ta ngẩng đầu, cười ngọt ngào với Tây Ngạn Du, "Tiểu Chanh ca ca ~"
Tây Ngạn Du nháy mắt đỏ mặt, ngại ngùng gãi gãi đầu, gắp cho Ngụy Thanh Thành miếng thịt, "Ừm ừm, ăn nhiều thịt một chút, nhanh khỏi."
Ngụy Thanh Thành ăn xong, Tây Ngạn Du đem hộp đồ ăn sửa sang lại, nhìn nhìn ánh mặt trời bên ngoài xán lạn, quan tâm hỏi: "Hiện tại ngươi có thể xuống đất đi được không? Muốn ta đỡ ngươi đi ra bên ngoài phơi nắng không, hôm nay ánh mặt trời rất tốt."
Ngụy Thanh Thành ho nhẹ một tiếng, hữu khí vô lực cười nói: "Được, thế làm phiền Tiểu Chanh ca ca ~"
Tây Ngạn Du thật cẩn thận đỡ Ngụy Thanh Thành đi trong viện, một bên nói chuyện phiếm một bên chậm rì rì đi dạo
"Tiểu Thành, ngươi như thế nào mà bị thương vậy? Ta thấy vết thương rất nghiêm trọng, trên người thật nhiều vết thương cùng máu." Tây Ngạn Du làm bộ dáng sợ hãi, nhẹ giọng hỏi.
Ngụy Thanh Thành thở dài một tiếng, "Gia đạo sa sút, cha mẹ cho chút lộ phí để cho ta tới kinh thành đến cậy nhờ thân thích, không nghĩ tới thân thích đã sớm dọn đi từ mấy năm trước. Vốn định ở trong thành làm công việc tiểu nhị, nhưng họ lại chê ta thân thể nhu nhược, sau đó cũng có một lão bản chịu thuê ta, không nghĩ tới là đánh chủ ý lên lộ phí của ta, đoạt lộ phí còn muốn người đem người diệt khẩu."
Nói nói, Ngụy Thanh Thành yên lặng rớt nước mắt, "Không có lộ phí, cũng không thể về nhà, ta chạy rất lâu mới từ hắc điếm kia chạy ra, cũng không biết những người đó còn nơi nơi tìm ta hay không."
Tây Ngạn Du vội vàng lau nước mắt cho hắn ta, nắm chặt tay, "Thật quá đáng! Có điều, ngươi không cần sợ hãi, nơi này là Tướng quân phủ, không ai dám tới tìm phiền toái!"
Ngụy Thanh Thành kinh ngạc: "Này, nơi này là Tướng quân phủ sao? Trách không được, ta hỏi hai vị đại ca chiếu cố ta, bọn họ không chịu nói."
Tây Ngạn Du gật gật đầu, nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của hắn ta, "Ừ, cho nên ngươi không cần sợ. Chờ ngươi khỏe lại, ta mang ngươi đi tìm cái hắc điếm kia, kêu tướng quân giáo huấn bọn họ, tìm lộ phí về cho ngươi."
Ngụy Thanh Thành vội vàng xua tay: "Này, này không tốt đi. Tướng quân là đại nhân vật như vậy......"
Tây Ngạn Du cười nói: "Không có việc gì, chỉ cần ta nói với tướng quân, hắn nhất định sẽ giúp ngươi."
Ngụy Thanh Thành ngại ngùng cúi đầu, "Thế làm phiền Tiểu Chanh ca ca."
Tây Ngạn Du đỡ hắn ta chậm rãi đi tới: "Không phiền, cái này gọi là trừng ác dương thiện*."
(*) Nghĩa là: Trừng trị cái ác, cái xấu, phô bày làm những điều thiện, điều hay, điều tốt.
Một lát sau, Tây Ngạn Du nhìn mặt trời, lại nhìn nhìn Ngụy Thanh Thành, thở dài, nhỏ giọng nói: "Đáng tiếc, ngày mai ta cùng tướng quân muốn đi Nam Sơn du ngoạn, ngươi còn chưa hoàn toàn khôi phục, không thể mang ngươi đi cùng."
Ngụy Thanh Thành cúi đầu, đáy mắt nhanh chóng hiện lên một tia sáng, rồi ngẩng đầu hâm mộ nói: "Thật tốt, trước kia ta cũng thường xuyên cùng cha mẹ đi ra ngoài du ngoạn vào mùa này, aiz......"
Tây Ngạn Du cười nói: "Lần sau chờ ngươi tốt lên, mang ngươi đi cùng."
Ngụy Thanh Thành vội vàng nói: "Không cần, không cần, sẽ gây trở ngại cho Tiểu Chanh ca ca cùng tướng quân."
"Không đáng ngại ~" Tây Ngạn Du không sao cả nói, "Ngày mai Vương gia cũng sẽ đi. Ừm...... Còn có một người khác nữa, tóm lại là đi ra ngoài chơi cũng không phải chỉ có ta cùng tướng quân, rốt cuộc tướng quân bận rộn như vậy, nào có đơn độc bồi ta...... Aiz."
Trên mặt Tây Ngạn Du hiện lên một tia cô đơn.
Ngụy Thanh Thành hơi hơi nhíu mày, trong mắt tính kế cái gì, cuối cùng giữa mày giãn ra, an ủi vỗ vỗ cánh tay Tây Ngạn Du đỡ hắn ta.
Tây Ngạn Du lại bồi hắn ta đi vài vòng, thấy tinh thần Ngụy Thanh Thành tốt lên, liền đem người đỡ về phòng, thu dọn hộp đồ ăn xong, đắp chăn đàng hoàng cho Ngụy Thanh Thành: "Ngươi từ từ dưỡng bệnh, ngày mai ta lại đến thăm ngươi."
Ngụy Thanh Thành ngại ngùng nhìn cậu, lại có chút chờ mong, "Tiểu Chanh ca ca, ngày mai gặp."
Tây Ngạn Du: "Ngày mai gặp ~"
***
Tây Ngạn Du từ trong tiểu viện đi ra, đem hộp đồ ăn tùy tiện đặt ở một bên, duỗi người, đi tới cửa lớn phủ Tướng quân.
Vừa ra đến cửa, liền thấy xe ngựa của Vương phủ dừng ở cách đó không xa.
Xa phu từ xa thấy cậu, vội vàng nói gì đó với người trong xe, rất nhanh, màn xe đẩy ra, Tần Du Đường thò người ra nhìn, thấy Tây Ngạn Du, lập tức vẫy tay với Tây Ngạn Du.
Tây Ngạn Du đi đến, có chút ngại ngùng nói: "Xin lỗi, ngày hôm qua sư phụ tới, buổi tối có uống chút rượu, hôm nay dậy muộn, khiến ngươi đợi lâu rồi?"
Tần Du Đường cười, duỗi tay đem Tây Ngạn Du kéo lên xe ngựa, "Không sao, có Đại Ngoan cùng Tiểu Ngoan bồi ta mà! Hôm nay đi đâu chơi, còn đi phố ăn vặt không?"
"Ừm." Tây Ngạn Du gật gật đầu, ngồi ở trên xe xong, ôm Đại Ngoan nhẹ nhàng xoa xoa, "Đi phố ăn vặt, ta còn muốn ăn hoành thánh nơi đó."
Xe ngựa chạy hướng thành Nam, Tần Du Đường thấy Tây Ngạn Du hôm nay tựa hồ có chút không vui, vội hỏi: "Làm sao vậy? Hôm nay không vui sao?"
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.