Tây Ngạn Du nhìn đồ ăn trên bàn, rồi hiếm khi cẩn thận nhớ lại cốt truyện lần nữa, nhưng lại không phát hiện ra ai giống cái vị đang ngồi trước mắt này.
Hơn nữa, vị này tuy rằng cười, nhưng mang lại cho cậu một cảm giác nguy hiểm cùng bất an.
Cậu ngáp một cái, cơn buồn ngủ đánh úp.
Thôi, trước mắt cứ giả vờ như không nhìn thấy đi.
Cậu cọ cọ gối đầu, nhắm hai mắt ngủ.
Dưới ánh trăng, phất trần trong tay Vân Lâm Quân không biết từ khi nào đã biến thành quạt xếp mạ vàng.
Tay trái hắn đặt lên bàn lười nhác chống cằm, tay phải phe phẩy cái quạt, hơi nghiêng nghiêng đầu, rất có hứng thú đánh giá Tây Ngạn Du, sau đó, hắn bấm tay tính toán, khoé môi khẽ nhếch.
"Số mệnh nhiều chông gai, hại nước hại dân?"
"Thú vị."
Giống như là phát hiện ra có trò hay để xem, đôi mắt yêu dị màu tím sung sướng mà hơi nheo lại.
Trên giường, lông mi của Tây Ngạn Du nhẹ nhàng run rẩy.
Giọng nói này......
Có trăm triệu điểm phê phê.
Tây Ngạn Du nhịn xuống xúc động muốn xoa xoa lỗ tai, lại mở to mắt, nhìn đồ ăn cách đó không xa, một chút cũng không muốn ăn, lực chú ý không tự giác chuyển qua vị tiên nhân kia, yên lặng phát ngốc.
Vốn dĩ cậu cảm thấy có chút nóng, nhưng nhìn tiên nhân băng cơ ngọc cốt trước mắt, tự nhiên cảm giác mát lạnh tràn trề, thoải mái hơn nhiều.
Tây Ngạn Du chậm rãi nhắm mắt lại, môi hơi nóng nóng, theo bản năng liếm một cái.
Cậu muốn ăn đồ mát lạnh.
Nghĩ nghĩ, chốc lát sau liền ngủ say.
Vân Lâm Quân thảnh thơi dựa vào bên cửa sổ, đoan trang nhìn Tây Ngạn Du, bỗng nhiên ánh mắt thay đổi, quạt xếp trên tay xoay chuyển quay cuồng, một chén ngọc trắng xuất hiện trên mặt quạt.
Là thu ý cư Tuyết Hoa Lạc.
Hắn nhẹ nhàng phất tay, Tuyết Hoa Lạc xuất hiện bên gối Tây Ngạn Du.
Tây Ngạn Du ngủ đến say mê, bỗng cảm thấy một bên mặt có chút lạnh lạnh, cậu mơ màng mở to mắt, liền phát hiện một chén ngọc Tuyết Hoa Lạc, đôi mắt vô thần tức khắc sáng ngời.
Gương mặt ửng đỏ, rất thân mật mà dán lên chén ngọc trắng tuyết.
Vân Lâm Quân ngồi cách đó không xa nhàn nhã nhìn, chiếc quạt trên tay lay động từng chút.
Gương mặt truyền đến cảm giác mát lạnh làm tinh thần của Tây Ngạn Du dâng lên cao. Cậu làm ngơ tiên nhân ngồi bên cửa sổ, vui vẻ nhìn Tuyết Hoa Lạc, nhưng vẫn lười biếng động đậy. Vì thế, cậu cứ nằm bò như vậy, rồi vươn tay trái kéo chén ngọc từng chút một, sau đấy cần lấy thìa ngọc bên cạnh, múc từng muỗng nhỏ bỏ vào miệng, cẩn thận nhấm nháp.
Mát lạnh tinh tế, thơm nức nồng nàn, còn có vị chua chua ngọt ngọt của mứt cùng quả khô các loại, hương vị thật phong phú.
Tây Ngạn Du thoải mái mà than thở một tiếng.
Sự thỏa mãn trong mắt sắp tràn đầy ra.
Tây Ngạn Du cầm thìa ngọc, ăn giống như mèo, cái miệng nhỏ nhấm nháp.
Mặc dù cả người héo rũ ở trên giường, nhưng cậu lại cảm thấy hạnh phúc muốn nổ tung.
Vân Lâm Quân ngồi ở bàn bên cạnh, không biết từ khi nào trước mặt xuất hiện nhiều thêm một chén trà xanh, hắn thản nhiên nhấp một ngụm, nhìn Tây Ngạn Du một cái, sau đó chậc một tiếng.
Ăn xong, Tây Ngạn Du buông thìa ngọc, thở phào thật dài, trở mình quay mặt vào bên trong, trong lòng yên lặng nói:
"Ngủ ngon, Tuyết Hoa Lạc tiên nhân."
Đôi mắt xinh đẹp nhắm lại, mỹ mãn đi vào giấc ngủ.
Tặng cho tiên nhân một cái ót trơn bóng.
Tiên nhân uống trà xong, lấy tay chống cằm, thưởng thức chung trà, sau khi cứ như vậy ngồi nhìn cậu thật lâu, rồi không biết bóng dáng biến mất khi nào, kể cả chén ngọc bên cạnh Tây Ngạn Du cũng không thấy.
***
Đêm khuya, cửa phòng bị mở ra, Lục Thiên Ánh mang theo một mùi rượu đi vào, trên mặt còn có chút mệt mỏi cùng bực bội, giống như là mới từ trong yến hội trở về.
Làm ông vua trong giới hắc ám ở Vĩnh Khê Thành, gã trăm sự quấn thân, có rất nhiều công việc cùng nhân lực yêu cầu xử lý, bận rộn cho tới bây giờ mới trở về, tựa như là đã sớm đem Tây Ngạn Du ném ra sau đầu, thẳng đến lúc đẩy cửa phòng ra phát hiện có hơi thở của người khác, mới nhớ tới.
Giữa mày Lục Thiên Ánh nhíu lại, trong mắt hiện lên sự không kiên nhẫn, sau khi không chút biểu cảm đứng ở cửa chốc lát, gã mới xoa xoa giữa mày, hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng thu lại một tia kiên nhẫn, cố gắng làm cho mình không lãnh lệ cùng phát ngôn ra những từ khó nói.
Trong phòng không thắp đèn, chỉ có ánh trăng chiếu vào, cho nên trông rất mông lung. Bên trong đốt địa long, tuy cũng ấm áp, nhưng so với ngày thường vẫn kém xa.
Lục Thiên Ánh nhìn cửa sổ mở toang, trong mắt hiện lên tức giận, xoay người ra cửa, hạ giọng hỏi gã sai vặt đang canh giữ, "Ai cho ngươi đem cửa sổ mở ra?"
Gã sai vặt co rúm lại, thật cẩn thận nhìn về phía gã, "Chủ thượng, cửa sổ là do ngài mở ra vào buổi sáng."
Lục Thiên Ánh: "......"
"Cho nên, ngươi cứ để cửa sổ mở như thế nguyên một ngày?"
Gã sai vặt vội vàng quỳ xuống nhận sai xin tha.
Lục Thiên Ánh nhéo nhéo mày, xoay người vào trong phòng khoá cửa lại, rồi đi đến bên cửa sổ đóng thật mạnh, lúc này mới đi đến mép giường, nhìn Tây Ngạn Du ngủ say đưa lưng về phía gã.
Nhưng nhìn đồ ăn cùng chén thuốc trên bàn nhỏ đã lạnh ngắt, đôi lông mày của Lục Thiên Ánh hung hăng nhảy lên, một chút kiên nhẫn còn lại của gã cũng khô kiệt hoàn toàn, gã tiến lên lay Tây Ngạn Du tỉnh dậy một cách thô bạo.
"Thời Tiểu Chanh!"
Tây Ngạn Du ngủ say, đột nhiên bị hoảng một trận trời đất quay cuồng, đầu mông lung, mơ mơ màng màng mở to mắt, liền thấy trước mặt là một khuôn mặt âm trầm tựa hồ như muốn ăn tươi nuốt sống mình.
"Hắt xì!"
Tự nhiên bị đào ra khỏi ổ chăn nóng, Tây Ngạn Du đánh cái hắt xì, ngây ngốc nhìn vẻ mặt táo bạo âm lệ của Lục Thiên Ánh, nhất thời không nhận ra đây là vị nào.
Lục Thiên Ánh đối diện với ánh mắt ngây thơ thanh thuần kia, động tác dừng một chút, hoả khí trong lòng tự nhiên dịu đi, rồi sau đó, ánh mắt liền dừng ở cái đầu trơn bóng của Tây Ngạn Du, chợt buồn cười, gã cười khẽ một tiếng, duỗi tay sờ sờ đầu Tây Ngạn Du, giễu cợt:
"Xúc cảm cũng không tệ lắm."
Hỉ nộ vô thường cực kỳ.
Tây Ngạn Du cũng không có tức giận, càng không chờ mong Lục Thiên Ánh vờ vẽ yêu thương, ngược lại là gục mặt xuống, bày ra một bộ dáng tiểu cá mặn ngốc ngốc.
Ánh mắt của cậu liếc đến bên cửa sổ, phát hiện Tuyết Hoa Lạc tiên nhân đã biến mất không tung tích.
Tâm tình của Lục Thiên Ánh lại không tốt.
Một lát sau, gã ngồi trên giường, đem Tây Ngạn Du mơ màng sắp ngủ ôm vào trong ngực, gọi người thay đồ ăn cùng thuốc mới, nhẫn nại tính tình đút cơm cho Tây Ngạn Du.
Tây Ngạn Du dựa vào gã, cảm thấy rất thoải mái, một bộ dáng đương nhiên phải như thế, lười biếng, còn rất hưởng thụ.
Lục Thiên Ánh nghiến răng nghiến lợi, hừ lạnh một tiếng.
Tây Ngạn Du ăn chậm, rồi chợt bị sặc, Lục Thiên Ánh liền cảm thấy dễ chịu hơn, lúc này mới lại tâm bình khí hòa mà kiên nhẫn đút cơm cho xong.
Tây Ngạn Du ăn cơm cùng uống thuốc xong, có chút khát: "Nước."
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.