"Huyên Dĩnh.
.
.
Ồ, các ngươi đang làm gì vậy, tỏn tình sao? Oh, xin lỗi, có phải ta lỗ mãng quá hay không, quấy rầy chuyện tốt của các ngươi?"Biểu tình của Trữ Chỉ Lan đáng yêu, một bộ dáng rất vô tội."Không có chuyện gì!"Lâm Huyên Dĩnh nghĩ trong đầu, thật may có ngươi tới giải vây, không thì ta không biết phải làm sao.Mặc dù trong lòng Phương Tử Ngọc có chút không vui, nhưng đối mặt Trữ Chỉ Lan là một nữ sinh tăng động, thích giả nai, hắn có thể làm sao?Hắn thậm chí còn hoài nghi Trữ Chỉ Lan là cố ý xông tới phá hư, sau đó giả nai, giả bộ ngu."Không có gì, Chỉ Lan muội muội không cần để ý!"Phương Tử Ngọc chỉ có thể cười cười duy trì phong độ."Đúng rồi Chỉ Lan, đột nhiên ngươi tới tìm ta, có chuyện gì không?"Lâm Huyên Dĩnh vừa nói, vừa hướng phía Trữ Chỉ Lan nháy nháy mắt.Ý là nói, ngươi không có gì, cũng phải tìm nhiều chút chuyện ra, để cho ta có thể thoát thân."Đương nhiên có chuyện, có một ngươi bạn trên mạng tìm ngươi, ta liền dẫn hắn tới đây.""Bạn trên mạng?"Lâm Huyên Dĩnh ngẩn ra, trong đầu nghĩ đến mọi việc, không cần phải nói quá như vậy chứ, nàng làm gì có bạn nào trên mạng?"Này, chính là hắn!"Trữ Chỉ Lan chỉ chỉ Tiêu Trần đang đứng bên ngoài.Nhất thời, đám người tản ra, ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung ở trên thân Tiêu Trần."Ngươi.
.
."Lâm Huyên Dĩnh kinh ngạc nhìn Tiêu Trần.Tiêu Trần lúc này cũng không vòng vo, trực tiếp đi tới phía trước, nhàn nhạt nói: "Ta muốn gặp ông nội ngươi!"Lâm Huyên Dĩnh bừng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-nghiet-tien-hoang-tai-do-thi/1040958/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.