“Chậc, các người nói phải làm sao đây, đợi hơn 1 giờ mà bọn họ vẫn không đến, điện thoại gọi cũng không tiếp.” Nam Tạm đang nghịch điện thoại trong tay, liền buồn phiền than thở-trong lòng anh lại càng buồn bực âm trầm.
“Aiz, cậu sốt ruột cái gì, theo như tôi được biết thì Văn Hoa cũng có mấy ngày không gặp được nha đầu kia đâu, hay là họ…..” Bạch Thành cười cười, nói lấp lửng.
Một nửa trong lòng còn đang tự nói-“Phỏng chừng chính là đang đại chiến trên giường 300 hiệp!” Trong lòng anh thật buồn bực, vì sao trong đầu luôn có hình bóng của cô, đuổi không đi được.
“Trong lòng cậu thật bỉ ổi.” Nam Tạm mấy khi trừng mắt nhìn Bạch Thành, vòng vèo lại quay về câu chuyện : “Về sau đừng nói nữa, nghe mấy chuyện nhảm nhí này, thiếu gia tôi không được thoải mái.”
Lúc này cửa liền mở ra, Lưu Nhiên ôm thắt lưng của Thù Man đi tới, anh nhìn thấy rượu trên bàn không nhúc nhích, lại nhìn sang mấy người kia, mỉm cười hỏi: “Thế nào các cậu lại không uống rượu?”
“Không phải đang đợi các người sao, ngồi xuống đi, đứng đó làm gì?” Phú Tu cười nói, tròng mắt nhìn Thù Man không rời. Anh nhìn một cách công khai không hề che giấu, căn bản anh cũng không muốn giấu giếm tâm tư của mình, dù sao ngày đó bọn họ cũng đã nói rõ ràng với nhau.
Lưu Nhiên ôm Thù Man không rời liền mỉm cười rồi đi qua, ngồi xuống bên rìa sofa: “Thế nào, hôm nay rượu không hợp khẩu vị sao?” Anh hỏi bằng giọng vẫn nhẹ nhàng như cũ.
“Thù Man,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-nghiet-tro-ve/62304/quyen-2-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.