Tên của tôi là Viêm, Viêm trong cái nóng của sự thiêu đốt, hai chữ lửa tạo thành một chữ Viêm.
Tôi không có họ, à không, có lẽ phải nói rằng kể từ lúc tôi đẩy mụ già đó xuống cầu thang, tôi đã từ bỏ hết mọi thứ liên quan đến bà ta, kể cả họ gốc. Giây phút cuối cuộc đời bà ta đồng thời cũng tượng trưng cho sự tái sinh của tôi, tôi đã thề rằng từ nay về sau tôi sẽ chỉ sống theo ý muốn của bản thân mình, sống một cách liều mạng, sống một cách khoan thai.
Tôi từng nghĩ rằng cả đời này tôi có thể sống một cách thoải mái cho đến khi chết, nhưng định mệnh đã cho tôi gặp anh, để rồi từ đó về sau trái tim tôi bị anh trói buộc vĩnh viễn.
Anh là một con người đa mưu túc trí, như giếng không đáy, như biển vô biên, như gió vô hình. Tôi không biết có bao nhiêu suy nghĩ sâu xa khó lường ẩn dưới vẻ ngoài quyến rũ ấy, chỉ có thể tiếp tục đoán già đoán non nhưng vẫn hoàn toàn không thể nhìn thấu được anh.
Lần đầu tiên khi tôi nhìn thấy anh, anh là một người con trai lịch lãm, giữa những cử chỉ bình thản đó đều chứa đựng sự hờ hững. Cho dù đối diện với những lời đe dọa của đàn em và những lời mắng chửi của tôi, anh vẫn tiếp tục pha chế rượu mà không hề sợ hãi. Anh chơi đùa với từng chai rượu, từng cái ly tại quầy bar, thoải mái đáp trả, cứ như bản thân mình đang điều binh khiển tướng.
Mãi cho đến khi gặp lại,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-nguoi-nhu-mot-ke-dien/543819/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.