"Em đang ở đâu?" Leo hỏi.
Tôi hít thở khó nhọc khi cân nhắc câu trả lời. Trong một thoáng tôi nghĩ anh muốn hỏi với một nghĩa hàm ẩn - Em đang ở đâu trong cuộc đời? - và tôi suýt chút đã nói với anh về Andy. Bạn bè và gia đình tôi. Công việc nhiếp ảnh của tôi. Nơi tôi đang trú ngụ mới tốt đẹp và đáng mãn nguyện siết bao. Những câu trả lời mà cho mãi đến tận gần đây tôi vẫn thường soạn thảo lúc trong phòng tắm hay trên xe điện ngầm, hy vọng dành cho chính dịp này. Cơ hội để nói cùng Leo rằng tôi đã sống sót và bước tiếp với niềm hạnh phúc lớn hơn rất nhiều.
Nhưng ngay khi mở miệng định nói những câu ấy, tôi chợt nhận ra điều Leo thực sự đang hỏi. Anh muốn biết theo đúng nghĩa đen tôi đang ngồi hay đứng hay bước đi ở chỗ nào? Trong góc nhỏ nào của New York, tôi đang tiêu hóa và suy ngẫm về chuyện gì vừa xảy ra?
Câu hỏi làm tôi bối rối hệt như cảm giác người ta bối rối khi bị ai đó hỏi về cân nặng hay số tiền kiếm được hay bất kỳ câu dò hỏi riêng tư nào khác mà người ta hoàn toàn không muốn trả lời. Nhưng, nếu từ chối trả lời công khai, người ta lại sợ mình có vẻ giấu giếm hay thô lỗ. Rồi sau đó, dĩ nhiên, người ta kiếm một cách thay thế và cố nghĩ ra lời đáp né tránh lịch sự, hoàn hảo. Chỉ cái cân của tôi mới biết thôi… Tiền chẳng bao giờ là đủ, tôi e vậy. Hoặc với trường hợp này là:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-nguoi-o-ben-ta/1066340/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.