Từ sau lần cãi nhau cũng không tính là cãi nhau đó, Lạc Minh Khải bắt đầu không về nhà nữa. Anh không nói cho cô những hoạt động của mình, vì vậy Mộc Lương Tây không hề biết anh là vì công việc bận rộn mà tăng ca không về hay là đã đi nước ngoài công tác. Điều duy nhất cô biết là, mỗi ngày mình đều co người trên sô pha phòng khách, nghe tiếng quảng cáo hoặc đối thoại trong phim trên ti vi vang bên tai, bên cạnh chỉ có tiểu Mỹ Nữ.
Tiểu Mỹ Nữ cuộn tròn trong lòng cô, nhìn cô thao láo. Tầm mắt Lương Tây chạm vào đôi mắt tiểu Mỹ Nữ, nó tựa như thật sự hiểu cô, ánh mắt hơi lo lắng.
"Em cũng thấy chị rất đáng thương phải không?" Cô khẽ thì thầm với tiểu Mỹ Nữ trong lòng, "Đừng thương hai chị, chị không cần. Chị tốt lắm, vẫn tốt lắm." Cô mạnh mẽ lặp lại, tì cằm lên đầu tiểu Mỹ Nữ, bộ lông của nó rất mềm mại ấm áp.
Hôm trước Mộc Lương Tây đã gọi điện về nhà, xác định việc Lạc Minh Khải nói. Bố cô đã thừa nhận, Trần Mỹ Dao thực sự bị ông dồn ép. Mộc Chính Nguyên nói với cô, nếu cô cảm thấy có chút uất ức, hãy trực tiếp về nhà, không phải ở đó chịu khổ. Những lời này ông đã nói vô số lần, nhưng lần nào Lương Tây cũng bảo Lạc Minh Khải đối xử với mình rất tốt, bố mẹ không cần lo lắng. Mộc Chính Nguyên đại khái cũng biết khuyên bảo vô dụng, vậy nên mới thật lòng muốn bồi dưỡng Lạc Minh Khải thành người nối nghiệp, đáng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-nhu-vay-han-la-the/2182599/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.