Lương Tây để điện thoại xuống, nếu không phải Lạc Minh Khải gọi điện nhắc nhở cô thì có lẽ cô đã quên mất rồi. Cô và Lạc Minh Khải đến cục dân chính lấy giấy xác nhận ly hôn thì về sau bọn họ mới không còn gì để ràng buộc nữa. Đặt điện thoại xuống, cô không thể không thừa nhận cô rất hy vọng tất cả mọi chuyện đều do Lạc Minh Khải tự tay kết thúc. Ngày nay cuối cùng cũng tới nhưng sâu trong cô, ở một chỗ nào đó lại mơ hồ đau buốt. Cô có giả vờ thế nào cũng không thể lừa gạt được chính bản thân mình, cô vẫn có chút quan tâm đ ến anh. Cô chỉ là một người phụ nữ bình thường, nghe chồng mình nói lời như vậy thì vẫn cảm thấy khó chịu. Cô vừa mong mối quan hệ này sẽ kết thúc, vừa hy vọng trong mối quan hệ này, người sa ngã không chỉ có một mình cô.
Ý nghĩ này làm cô thấy buồn cười và cũng thật khó tin. Mộc Lương Tây, mày không thoải mái như cách mày đã thể hiện ra, nhưng vậy thì sao? Bất kể trong lòng cô có cảm giác gì, trong đầu cô có suy nghĩ khác thì cô cũng chỉ có một quyết định duy nhất, đó là kiếp này phải rời xa Lạc Minh Khải.
Cô từ từ đứng dậy, đi đến bên cạnh cửa sổ hình vòng cung được xây theo kiểu Pháp. Ở đây rất cao, xuyên qua màn kính có thể nhìn thấy phong cảnh bên ngoài, những kiến trúc cao vút chọc trời, ở dưới thì xe cộ tấp nập, bị thu nhỏ đến mức không thể nhìn rõ. Cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-nhu-vay-han-la-the/2182687/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.