Hôm sau, Bạch Nguyệt rời giường từ rất sớm. Trận khảo hạch vẫn tiếp tục, một năm mới tổ chức một lần, kéo dài tới bảy ngày.
Nhìn nhìn gương mặt tái nhợt của mình trong chậu nước, Bạch Nguyệt hơi nhếch miệng. Nàng rửa mặt xong, ăn qua loa bữa sáng ,lập tức đi tới rừng trúc phía sau núi. Dù sao nàng cũng không muốn để Tô Vũ lo lắng khi nhìn thấy bộ dạng này của mình .
Vừa tiến vào nhà gỗ, ông lão liền nhíu mày: “ Nha đầu, ngươi bị thương?”
“ Dạ, bị thương một chút...haha… bị chó cắn mà thôi. Không việc gì” Bạch Nguyệt tùy tiện trả lời.
“ Ăn một viên đi.” Ông lão đưa tới một cái bình nhỏ.
Bạch Nguyệt nhận lấy, vừa mở ra lập tức một cỗ mùi thơm tỏa ra cả căn phòng , chỉ ngửi cũng đủ biết đây không phải vật thường.
Đổ ra một viên, nuốt vào, khí huyết trong cơ thể lập tức lưu thông.
Thứ tốt nha, tuyệt đối là đồ tốt!
Bạch Nguyệt hắc hắc cười: “ Tạ ơn sư phụ quan tâm” Vừa nói, tự giác đem cái bình nhét vào lồng ngực.
Ông lão nhìn bộ dạng giả bộ ngây thơ của Bạch Nguyệt, bất giác buồn cười, nói:“ Đã cho ngươi, ta cũng sẽ không đòi về”.
“Ha ha, dạ, con biết sư phụ rất hào phóng!” Bạch Nguyệt gật đầu, thuận tiện vỗ mông ngựa một chút.
“Bị ai đả thương? Chuyện gì xảy ra?” Ông lão nhàn nhạt hỏi.
]
” À……” Bạch Nguyệt nghĩ ngợi, trịnh trọng trả lời:” Có một nội môn đệ tử thích ăn dấm chua, tát Tô sư tỷ của con một cái, con khó chịu ra mặt dùm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-nu-doi-thuong-ta-nam/1067167/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.