- Tôi hỏi anh tôi đẹp hay là tôi xấu?
- Ừ… thì đẹp.
- Anh nói dối. Anh đã không nhìn vào mắt tôi để trả lời.
- Cô điên hả? Sao cô phải bắt người khác làm theo lời nói mình muốn. Tôi đã nghe một số người nói cô đẹp.
Tự nhiên Tuệ Lâm khóc nức nở, không hiểu vì lí do gì. Duy hỏi:
- Này, có chuyện gì thế?
- Không có gì. Cảm ơn vì anh đã nói thật.
- Nói cái gì?
- Anh là người đàn ông duy nhất không ngó ngàng đến tôi trong quán bar này. Mặc cho hôm nay tôi có mặc bộ cánh mà tôi cho là gợi cảm nhất.
- Cô làm vậy để đi quyến rũ đàn ông hả?
- Có được không? Tôi thích như vậy đấy.
Trông Duy không có vẻ gì là hiểu điều mình nói. Tuệ Lâm im lặng, đưa cô đến một bờ sông hóng mát. Duy nói với Tuệ Lâm:
- Cô gặp chuyện buồn à?
- Phải.
- Cô có muốn khóc không?
- Không hẳn.
- Tại sao? Vì muốn cho tôi thấy cô là Huỳnh Tuệ Lâm đáng ghét mà tôi biết à?
- Vậy là anh ghét tôi?
- Không. Tôi chỉ nói đáng ghét.
- Duy à …
- Hả?
- Anh có thể làm điều này không?
- Điều gì?
- Cõng tôi về nhà đi.
- Hả?
- Cõng tôi về nhà.
Duy nhìn Tuệ Lâm lại bằng ánh mắt ngẩng ngơ trông khá buồn cười. Duy nháy mắt:
- Tôi sẽ cõng cô. Với một điều kiện!
- Là gì?
- Tôi phải biết được chuyện không vui hôm nay của cô.
Không hiểu Tuệ Lâm có từng được ai nghĩ thế
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-nua-duoc-khong/2562262/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.