Nam Sở Quốc, hoàng cung, Thừa Thiên Cung.
Bên trong tẩm cung cực kì khô nóng, mà âm thanh lành lạnh của Cung Huyền Thanh lại vì nơi tẩm cung này mà lại tăng thêm mấy phần mát mẻ.
"Thái hậu không phải người ngoài..."
Thanh âm của nàng vang vọng bên tai Nam Thiển Mạch, người kia không có nhìn mình, không biết có phải do ánh lửa không, mà nàng lại cảm thấy khuôn mặt tái nhợt kia của Cung Huyền Thanh trong nháy mắt ửng hồng.
"Hoàng thượng và Hoàng hậu cũng không phải người ngoài."
Nam Thiển Mạch khẽ cười nói, mà Cung Huyền Thanh lại hạ thấp mắt, nói: "Thần thiếp không muốn để cho bọn họ nhìn thấy bộ dạng như quỷ này của thần thiếp."
Nam Thiển Mạch cũng không dây dưa với vấn đề này nữa, thấy nàng ấy dù nóng như vậy vẫn còn quấn kín chăn, sợ là hàn tật này quả thực không nhẹ, liền mở miệng nói: "Sao lại không truyền Ngự y?"
Cung Huyền Thanh lúc này mới nhìn về phía Nam Thiển Mạch, than nhẹ một tiếng, nói: "Mời Ngự y cũng vô dụng."
Nam Thiển Mạch khẽ nhíu mày, hỏi: "Lời này nghĩa là sao?"
"Thái hậu, thực không dám giấu giếm, bệnh này từ lúc trong bụng mẹ đã có.
Mẫu thân của thần thiếp trước khi gả cho phụ thân đã là người trong giang hồ, lúc chém giết cùng kẻ thù lại trúng võ công chí âm chí hàn, sau đó liền lưu lại mầm bệnh, sau khi sinh ra thần thiếp thì bệnh cũng theo đó rơi xuống trên người thần thiếp, tìm lương y khắp nơi cũng không trị được, đều nói bệnh này đã thấm vào tận xương máu,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-phi-nhi-thai-phong-tu/362483/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.