Tử Huyền Diệp cùng Sở Luyến Nguyệt cung kính lui ra, Sở Tiếu Tiếu vẫn như trước được Tử Minh Tà vững vàng ôm vào ngực , Tử Kình Thiên nhìn Sở Tiếu Tiếu nhíu mày.Tử Minh Tà căn bản không để ý tới sự khó chịu của hắn , trực tiếp ôm Sở Tiếu Tiếu ở một bên ngồi xuống, thản nhiên hỏi,
“Có việc?”
Tử Kình Thiên có có chút khó chịu nói :
“Minh Tà!”
Thấy hắn thờ ơ, cũng chỉ ở trong lòng thở dài một tiếng ,
“Minh Tà, ta có việc muốn cùng ngươi nói !” Ánh mắt nhìn về phía Sở Tiếu Tiếu, ý bảo hắn trước đem tiểu bất điểm kia ra ngoài .
Tử Minh Tà tựa lưng vào ghế ngồi , bàn tay to xoa nhẹ tai Sở Tiếu Tiếu , bị nàng cầm vứt bỏ , cười cười, nhìn về phía Tử Kình Thiên lười biếng nói,
“Có việc thì nói , không cần phải cố kỵ !”
Sở Tiếu Tiếu nhìn về phía Tử Kình Thiên gật gật đầu, bộ dáng “Ta thực vô tội, không hiểu cái gì cả ” trong lòng lại hiểu tên hoàng đế này không vui khi thấy mình cùng Tà ở một chỗ .
“Ngươi......” Tử Kình Thiên có chút tức giận , nhưng lại tjowr dài phất tay áo làm cho Tử Minh Tà lui ra.
Tử Minh Tà không nói cái gì , ôm Sở Tiếu Tiếu liền xoay người đi ra ngoài, Tử Kình Thiên nhìn bóng hắn dời đi , ánh mắt phức tạp khó hiểu , đối với người con này hắn chưa bao giờ hiểu rõ không biết hắn nghĩ gì , đột nhiên đem Sở nhị tiểu thư mang vào cung , nay lại thấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-phuong-ta-long/1051383/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.