Đinh Nhược Thủy không hề báo trước nắm lấy gò má đang nhìn ra bên ngoài của Đường Lan Thanh "tiểu tử thúi, nếu đã như vậy khi đó tại sao còn muốn xông vào cuộc sống của nàng, làm một cái người xa lạ không phải rất tốt sao? Lại nói, chuyện như vậy không phải ngươi nói cắt đứt là có thể cắt đứt, ngươi đến cùng có suy nghĩ qua cảm thụ của nàng hay không? Còn không mau cút đi xin lỗi cho ta." 
Đường Lan Thanh lắc lắc đầu kháng nghị, giọng nói mơ hồ không rõ "ngươi mau thả ta ra..." 
"Lăn đi xin lỗi nàng đi, ngươi là đồ ngốc" Đinh Nhược Thủy chỉ tiếc mài sắt không thành kim, buông ra gò má bị chà đạp đến đỏ ửng của Đường Lan Thanh ra. 
"Ta lại không có làm sai..." chà chà khuôn mặt, Đường Lan Thanh thấp giọng nói tiếp "là nàng không tin ta..." 
"Uổng cho ngươi sống nhiều tuổi như vậy, đầu chỉ dùng để cho thân thêm cao thôi sao" Đinh Nhược Thủy ghét bỏ đem tay để trên ghế rút ra, giống như sợ bị bệnh ngốc xuẩn của Đường Lan Thanh lây nhiễm. 
"Ta tuy rằng không biết giữa các ngươi rốt cuộc xảy ra chuyện gì, thế nhưng! Ít nhất! Ngươi nghĩ kỹ lại đi, trong khoảng thời này nàng đối với ngươi quan tâm không lẽ chỉ vì thương ở lưng ngươi thôi sao? Nếu giống như ngươi nói vậy, thế sau đó nàng cần gì phải phụ trách sinh hoạt thường ngày của ngươi, trong khi vết thương sau lưng ngươi đã sớm khỏi?" 
Thấy Đường Lan Thanh trầm mặc không nói, Đinh Nhược Thủy tiếp tục "cánh tay ngươi bị thương là 
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-that-dung-dip-yeu-hao-xao/568921/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.