Ngày kế, thời điểm Cố Hoài Cẩn bước ra khỏi dinh thự Diệp Hoan đã đeo cặp sách tựa ở xe riêng của mình đứng chờ nàng, thấy nàng đi ra liền cười tủm tỉm tiến lên nghênh tiếp, "Hai ngày nay ngủ có cái gì khác thường sao?"
"Vẫn như thế." Mặt mày trầm tĩnh không nhìn ra một tia sóng lớn.
Cố Hoài Cẩn tất nhiên là biết nàng là đang nhạo báng chính mình đêm đó tối không về nhà, ngủ lại ở trong phòng Đường Lan Thanh, thế nhưng tối qua chỉnh đốn khiến cho nàng sáng nay không có tinh lực cùng Diệp Hoan đùa giỡn.
Ở chung nhiều năm như vậy, Diệp Hoan nhạy bén nhận ra được trên mặt nàng lơ đãng toát ra thần sắc uể oải, thu hồi tâm tư trêu chọc Cố Hoàn Cẩn, cùng nàng ngồi vào chỗ phía sau, dặn tài xế lái xe cẩn thận một chút.
Tiến vào phòng học, Cố Hoài Cẩn liền theo thói quen đầu tiên nhìn bữa sáng nóng hổi trên bàn, con ngươi nhu hòa khiến cho một góc băng sương bị rạn nứt, hòa tan khuôn mặt vốn luôn lạnh lùng bất biến.
Đầu mùa đông lạnh giá cũng vì bữa sáng mà trở nên ôn hòa rất nhiều, nàng chậm rãi ăn, trong lòng càng kiên định quyết tâm muốn che chở tiểu tử đần độn kia.
Quên đi cuộc đối thoại trong thư phòng, bên ngoài tựa hồ hết thảy đều như thường ngày, không có thay đổi bao nhiêu lớn.
Đường Lan Thanh vẫn đến phòng học ngủ, mỗi ngày lười biếng đi sân huấn luyện. Dưới cái nhìn của nàng, ngoại trừ gần đây Cố Hoài Cẩn rất bận, ở ngoài trường không có thời gian
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-that-dung-dip-yeu-hao-xao/569050/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.