Tận đến khi mặt trời lặn xuống phía tây, màn đêm buông xuống, Hương Hương rốt cục rút được một thanh kiếm. Vô cùng cảm động, tập trung nhìn kỹ, cũng chỉ là một thanh đoản kiếm ((kiếm ngắn như dao găm)) với chuôi kiếm đen thùi. Quay đầu nhìn lại thanh trường kiếm tỏa ánh hào quang nhàn nhạt trong tay Vụ Nguyệt, Hương Hương không khỏi rơi lệ, ủy khuất nói: “Sao kiếm của Hương Hương xấu quá vậy?”
“A, chuyện này…” Thôi Phượng Vũ gãi gãi đầu, cũng không biết nên nói thế nào, qua nửa ngày mới quanh co nói một câu. “Có lẽ đây là ý trời”.
Lời này của Thôi Phượng Vũ không thể nghi ngờ là thêm dầu vào lửa, Hương Hương càng thêm buồn bực: “Ý Nhị sư huynh là chỉ có thanh kiếm xấu như vậy mới phù hợp với Hương Hương thôi hả?”
Thôi Phượng Vũ cả kinh, cuống quít giải thích: “Ta, đương nhiên ý ta không phải vậy…”
“Hương Hương”. Vụ Nguyệt ngăn lại cơn giận sắp phun trào của Hương Hương, nhẹ giọng khuyên. “Đừng nói vậy, thanh kiếm sẽ đau lòng”.
Hương Hương không khỏi giật mình: “Kiếm sao mà biết đau lòng?”
Vụ Nguyệt nói: “Hương Hương rút nhiều kiếm như vậy, chỉ có thanh này được rút ra, cái này nói lên điều gì?”
“Nói rõ chỉ có nó cảm nhận được nỗ lực của Hương Hương, đón nhận tâm ý của Hương Hương, đây là duyên phận giữa các ngươi”. Vụ Nguyệt chậm rãi nói. “Hương Hương có thể nhìn thấy đủ loại này nọ, có lẽ không hiểu. Nhưng đối với ta mà nói, bề ngoài xấu hay đẹp, hoàn toàn không quan trọng. Trong tất cả mọi thứ, thì duyên phận
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-the/534508/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.