Nhiếp Trọng Chi một hơi nói xong. Cuối cùng, không gian trên tầng thượng trở nên thật yên tĩnh, Nhiếp Trọng Chi nói thật chậm rãi, thật nhẹ nhàng: “Ninh Hi, hy vọng những điều này sẽ giúp ích cho cậu. Nếu sau này cậu thành công, mong cậu hãy đối xử với cô ấy thật tốt, cũng mong cậu cả đời này nâng niu cô ấy trong lòng bàn tay mà chiều chuộng. Cô ấy đáng giá được đối xử tốt nhất trên thế gian này.” Từng chữ từng chữ Nhiếp Trọng Chi nói đều nhẹ bẫng như vậy, nhưng lại tựa như cây búa nện mạnh xuống mặt sàn, tiếng vang thật nặng nề.
Dứt lời, Nhiếp Trọng Chi liền rời đi ngay lập tức, cũng không quay đầu lại nhìn Ninh Hi lấy một cái. Nếu lúc đó hắn quay lại, hắn sẽ được nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ, ngây ra như phỗng của Ninh Hi.
Ngày ấy, Nhiếp Trọng Chi về đến nhà, vừa mở cửa ra, cả căn phòng chỉ còn vẻ tĩnh lặng thật lạnh lẽo. Tưởng Chính Tuyền đã rời đi thật vội vàng, chỉ để lại một mảnh giấy: “Bệnh tim của mẹ tôi tái phát, đang cấp cứu ở bệnh viện Đan Thị, tôi phải về Lạc Hải ngay.”
Căn phòng không còn cô ở đây, chỉ còn lại vẻ trống vắng với bốn bức tường! Một mình ở trong không gian quạnh quẽ, Nhiếp Trọng Chi đã quyết định, cô ở nơi nào, hắn sẽ ở nơi đó. Cô quay về Lạc Hải chăm sóc mẹ, vậy thì hắn cũng sẽ về Lạc Hải cùng cô, chỉ cần cô nguyện ý, như vậy hắn sẽ ở bên cạnh cô, một tấc cũng không rời.
Chỉ là, hắn còn phải
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-thuong-lac-ve-noi-anh/2039898/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.