Lúc này, hành lang trên lầu yên tĩnh đến mức một tiếng động nhỏ cũng không có, lúc Nhiếp Trọng Chi đi ngang qua phòng của Tưởng Chính Tuyền, bước chân hắn theo bản năng hơi ngừng lại. Cô nhóc kia là vì không muốn gặp hắn nên mới trốn trên này, cô cho là hắn không biết sao?!
Nhiếp Trọng Chi chậm rãi vươn tay phải ra, nhưng khi gần chạm vào cánh cửa thì bỗng hắn hốt hoảng khựng lại. Hắn đang làm gì thế này? Chẳng lẽ hắn muốn xông vào phòng của Tuyền Tuyền sao? Hắn điên rồi phải không! Trong đầu giống như đang có một giọng nói không ngừng rít gào, cả người Nhiếp Trọng Chi chợt thanh tỉnh lại, tay hắn buông thõng để bên người mình, lui về phía sau từng bước.
Nói đến cũng khéo, Tưởng Chính Tuyền ở trong phòng ngủ của mình nhẩm tính thời gian, dưới lầu có lẽ đã đến lúc dùng cơm trưa, vì thế cô chuẩn bị xuống lầu. Nhưng mới vừa mở cửa phòng mình ra, bất thình lình cô nhìn thấy Nhiếp Trọng Chi đang đứng bên ngoài, sắc mặt hắn vô cùng kỳ dị. Tưởng Chính Tuyền cả kinh, phản ứng đầu tiên là muốn sập cửa lại, nhưng tay phải Nhiếp Trọng Chi đã kịp nâng lên đặt trên ván cửa, ngăn chặn động tác kế tiếp của cô.
Hai người mặt đối mặt đứng đó, tựa như đang giằng co kịch liệt trong im lặng vậy.
Qua một hồi sau, Tưởng Chính Tuyền thất bại hạ trận. Cô cụp mắt, ngượng ngùng chào hắn một tiếng: “Nhiếp đại ca.”
Biểu tình của cô giống như con chuột nhỏ không may đụng độ phải con mèo. Trong lòng Nhiếp Trọng Chi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-thuong-lac-ve-noi-anh/2039951/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.