Sài Gòn, ngày 22 tháng 3 năm 2006...
Đó là một đêm mưa phùn, từng hạt li ti rơi nhẹ theo cơn gió trở về với đất mẹ, thành phố vẫn rực rỡ những ánh đèn, đây là khu trung tâm nhưng không còn như mọi buổi tối khác hôm nay ngoài đường vắng hơn mấy phần, chỉ có thể thấy vài chiếc xe hơi chạy theo đại lộ thưa thớt người, có lẽ họ đã đoán trước được sẽ xuất hiện một trận mưa to ngoài kia. Trong một căn biệt thự xa hoa mang tên Huỳnh Hoa, thấp thoáng bóng người ở trên chiếc ghế sô pha có vẻ đang nói chuyện điện thoại với ai đó, ông vừa nói vừa cười:
- Anh khỏe mà.
-...
- Không sao đâu.
-...
- Quốc Huy đang trên phòng học bài, còn thằng anh nó vẫn đang học thêm ở trung tâm.
-...
- Rồi mà, anh nhớ mà, vậy thôi nha, bye em yêu.
Ông đặt ống nghe trở về điện thoại, người đàn ông đó không ai khác chính là trụ cột của căn nhà này – Huỳnh Phúc Huy, ông vừa nói chuyện với vợ, bà Thảo mấy hôm nay phải ở trong bệnh viện trông sóc cho mẹ của mình, vì thế không thể về nhà bởi vậy mới điện thoại hỏi thăm. Ông Phúc Huy cầm ly rượu lên trước mặt, chăm chú nhìn vào chất lỏng màu đỏ bên trong, chậm rãi lắc đều chúng rồi đưa tất cả vào miệng; ông tự suy nghĩ về bản thân mình đã được cái gì suốt chục năm qua và liệu mọi thứ đó có đem lại hạnh phúc cho chính con người ông, tiền bạc, vợ đẹp, hai đứa con thông minh nhưng như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-thuong-ve-dau/2297101/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.