Chu Thanh Thanh hận không thể cầm kim khâu cái miệng tai họa của Đường Thiếu Trác lại. “Anh nhỏ tiếng thôi có được không? Mà tại sao tôi phải chịu trách nhiệm với anh? Đừng nói những câu dễ khiến người khác hiểu lầm như thế?” =_=
Đường Thiếu Trác ngồi xuống phía đối diện Chu Thanh Thanh, phối hợp hạ thấp thanh âm, “Này, không phải cô đề nghị tôi làm một cái bánh ngọt tặng sinh nhật mẹ tôi sao… Cho nên, cô phải chịu trách nhiệm đưa tôi đi học làm bánh ngọt! Tôi tự đi thì rất không có ý nghĩa! Đây là điểm quan trọng mà cô nghĩ ra, cho nên, cô phải chịu trách nhiệm giúp đỡ tôi!”
Nhìn bộ dạng Đường Thiếu Trác như thể cô không đồng ý tôi thề không bỏ qua, Chu Thanh Thanh cũng đành chịu thua, xưa nay cô không giỏi từ chối người khác, huống hồ ý kiến này thật sự là của cô, hình như cô cũng phải có chút trách nhiệm, bèn hỏi: “Anh tìm được cửa hàng bánh ngọt nào chịu dạy anh rồi hả?”
Đường Thiếu Trác thấy Chu Thanh Thanh không từ chối, biết cô đã bị mình thuyết phục, vui vẻ vỗ tay một cái: “Chưa, nhưng chỉ cần có tiền, sao phải sợ họ không chịu dạy?”
Chu Thanh Thanh trợn mắt, rất muốn nói không phải chuyện gì cũng có thể dùng tiền là xong. Được rồi, trái lại, cô muốn nhìn một chút bộ dạng anh ta gặp phải khó khăn (ở cùng Lâm mỹ nam lâu rồi, gần mực thì đen, ha ha),vì vậy gật đầu hỏi: “Được… Bao giờ?”
“Hết giờ làm chúng ta cùng đi tìm. Tôi bao cô bữa tối, cộng với
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-tu-cai-nhin-dau-tien/349651/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.