Nhìn Vân Trạm ngại ngùng, cố gượng dậy, Dung Nhược cố nén cơn xúc động muốn tới giúp của mình, ngồi xuống chiếc ghế bên giường.
Ngồi tựa người vào đầu giường, Vân Trạm khép chặt đôi mắt, cố xua tan cơn choáng váng vì ráng ngồi dậy. Lúc mở mắt ra lại phát hiện Dung Nhược ở bên cạnh đang chăm chú nhìn mình.
“Sao em lại tới đây?” Vân Trạm nhìn về phía cô, hỏi với giọng hơi khàn khàn.
“Vân Hân nói anh mắc bệnh, muốn tôi tới thăm anh.” Vô tình hay cố ý, Dung Nhược kể cho Vân Trạm như định nói đây không phải suy nghĩ của cô. Nhưng lúc này, thần sắc tiều tụy của anh khiến cô không nhịn được hỏi tiếp:
“… Anh thấy sao rồi?”
“Đã không sao.” Cố gắng quên đi cảm giác co rút đau đớn ở lưng, Vân Trạm lắc đầu.
Khóe miệng hơi cong lên một khoảng rất khó nhận ra, Dung Nhược nhẹ nhàng gật đầu.
Nhất thời hai người đều im lặng, bầu không khí trong phòng có phần áp bức và nặng nề.
Tránh không nhìn khuôn mặt của Vân Trạm, Dung Nhược cố chuyển ánh mắt, lại vừa khéo dời sang đôi chân của anh. Cho dù được che phủ dưới tấm chăn nhưng vẫn không giấu nổi vẻ suy yếu, đôi chân đó, lại cả chiếc xe lăn bằng kim loại đặt bên giường thi thoảng lại phản xạ lại ánh sáng, đều như những mũi châm đâm thẳng vào mắt khiến cô cảm thấy đau nhói khiến.
… Không được mềm lòng!
Cô thầm xiết chặt tay vịn, tự nhắc nhở trong lòng.
Cho dù đôi chân anh bị thương trong lần bắt cóc đó đúng như suy nghĩ của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-van-noi-day/530154/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.