Tôi chợt nhận ra sáu năm đi qua, thiếu niên mười bảy tuổi ngày nào đã trưởng thành. Những chỗ không bị bỏng đã lúm phúm râu, dáng vẻ đã trưởng thành, dáng người cũng trở nên cao lớn. Ngày tháng trôi qua, anh ta vẫn sẽ tiếp tục thay đổi, mái tóc đen mềm mại hóa thành hoa râm, đôi mắt trong suốt xinh đẹp trở nên đục ngầu, khóe mắt sẽ có vô số nếp nhăn, cái lưng thẳng dần dần còng đi, đi đứng dần khó khăn, thậm chí trí nhớ bắt đầu lú lẫn, cho đến khi sinh mệnh kết thúc. Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có ngày tôi mất anh ta.
Trong chuyện xưa yêu quái kết hôn với con người, thường thường chỉ kể đến khi họ hạnh phúc bên nhau rồi hết.
Không yêu quái nào nói với tôi, khi người tôi yêu mất tôi nên làm thế nào?
Tô Trọng Cảnh nói: “Quen biết nàng đã là chuyện may mắn nhất trong cuộc đời ta. Từ khi Tiểu Thần vì Thái Thần vứt bỏ yêu cốt, rơi vào luân hồi, ta đã suy nghĩ rất lâu. Chúng ta làm bạn đã trọn rồi, làm vợ chồng… Ta sợ ta già rồi chết đi, nàng sẽ đau lòng.”
Tôi khác Tiểu Thiến, nếu tôi vứt bỏ yêu cốt sẽ biến thành mèo, càng không thể ở cạnh con người.
“Không sao…” Tôi càng nghĩ càng loạn, đầu óc rối như mớ bòng bong không gỡ ra được.
Nhưng vì sao lại phải gỡ ra?
“Con người cứ thích suy nghĩ linh tinh, anh đọc nhiều sách như vậy…” tôi hỏi lại, “Cũng biết trong rừng loài nào yếu ớt có thể chết dưới miệng mãnh thú bất cứ lúc nào.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-vat/105106/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.