Những ngày tiếp theo, bé trai chạy khắp nơi, xin cha mẹ, xin bác sĩ, xin y tá, nhưng chẳng ai quan tâm đến lời nói của một đứa trẻ nít tám tuổi cả. Cái thằng bé có được chỉ là lời nói dối thiện ý hoặc qua loa cho xong. Khí sắc bé gái càng ngày càng kém, lúc tỉnh táo con bé luôn hỏi: “Anh Thuộc Thiên...... bác sĩ lợi hại có đến không? Em có thể được gặp lại ba ba không?”
“Được! Nhất định sẽ được mà!” Bé trai không thể thực hiện lời hứa, chân tay luống cuống, xấu hổ vô cùng. Nó khóc, thử cầu xin thần linh giúp đỡ: “Xin hãy để em Vương Huệ khỏe mạnh, muốn tôi trả giá thế nào cũng được.”
“Cầu người không bằng cầu mình, cầu mình không bằng cầu yêu quái” Tôi quan sát hai đứa thanh mai trúc mã này đã lâu, cuối cùng thừa dịp đêm tối, nhảy vào từ cửa sổ, xuất hiện trước mặt thằng bé, hóa thành hình người, mang theo nụ cười buôn bán nhàn nhạt nói cho nó: “Chỉ cần trả giá bằng tuổi thọ tương ứng, ta có thể thỏa mãn nguyện vọng của nhóc.”
“Có yêu quái!” Thằng nhóc sợ tới mức chui xuống gầm giường, liên mồm kêu to, “Tôn Ngộ Không cứu mạng!”
Tôi ôm nó, an ủi: “Ta là yêu quái tốt, bộ dạng tuyệt đối không hung dữ, sư phụ ta là tiên nhân lợi hại, có giao tình với sư phụ Tôn Ngộ Không, cũng coi như cùng họ.”
Lời nói dối nửa thật nửa giả khiến thằng nhóc bình tĩnh lại, dần dần cũng khôi phục sự can đảm. Tôi nhanh chóng nói thủ tục giao dịch yêu quái cho nó,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-vat/105149/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.