Kiều Vũ Mặc cúi đầu nhìn thoáng qua biểu tình của Hứa Diệc Hàm, bỏ qua một bên tâm tư thương hương tiếc ngọc, tiếp tục động thân tiến vào, đưa đỉnh côn th*t tiến sâu vào bên trong.
Tiểu huyệt chưa bị khai phá qua bao giờ nên hút rất chặt, d*m thủy chảy ra dính đầy trên ngọc thịt, mỗi cú đâm vào lại càng thêm sâu, hắn bắt đầu điên cuồng nhấp vào, không lâu sau liền chạm vào được lá chắn.
Chỗ giao hợp của hai người d*m thủy chảy đầy, mà côn th*t cũng bành trướng đến cực đại, phấn nộn cánh hoa căng ra, xé rách đến sưng đỏ.
Hứa Diệc Hàm cảm giác cả người bị xé toạc ra, hạ thân đau đớn làm lông mày nàng nhíu chặt, hàm răng cắn chặt vào môi, khóe mắt ươn ướt, bộ dáng thẹn thùng, nhìn qua Kiều Vũ Mặc đang điên cuồng luận động trên cơ thể mình. côn th*t đã sớm cương cứng, lúc này hắn đem nàng đặt trên bàn, dùng sức tách hai chân nàng ra, bàn tay to ôm eo nàng, bắt đầu cắm xuống.
"A..." Hứa Diệc Hàm rốt cuộc không thể nhịn được nữa, hét lớn.
Tiếng hét rên rĩ đau đớn này vào trong tai Kiều Vũ Mặc lại thành nũng nịu, ngâm nga, dục vọng đã sớm bùng nổ, eo lại tiếp tục mạnh mẽ rút ra cắm vào.
Hứa Diệc Hàm chỉ cảm thấy đau đớn bắt đầu chuyển dần thành sung sướng, gậy th*t to dài cắm vào hạ thân, khoái cảm truyền đến thật thỏa mãn. Mỗi một lần đưa đẩy và ma xát, đỉnh đầu cắm sâu vào bên trong vách thịt, khoái cảm kì diệu liền đánh lên đại não. Đặc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-vi-tinh-phuc/62711/quyen-1-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.