Nhóm người tiểu công tử Trì gia bị ném vào trong rãnh nước thối, mãi cho đến chạng vạng tối mới được một người dân đi ngang qua phát hiện, kéo bọn họ từ trong rãnh ra ngoài.
Chỉ có điều lúc đó mỗi người bọn họ đều đã mặt mũi sưng tấy đến nỗi có lẽ ba mẹ bọn họ đều không thể nhận ra được, lại còn ở trong rãnh nước thối kia hơn nửa ngày, ngửa mặt lên là mặt trời nóng hừng hực, về cơ bản bọn họ không còn có thể gặp người.
Có không ít người nghe tin bu lại, nhìn mấy người bây giờ thảm không thể nhìn, không khỏi lắc đầu thở dài, mặt lộ vẻ thương hại:
“Đây là du côn từ phố nào đến hả? Đánh nhau với người ta chứ gì? Chả trách, bị đánh thảm thế này, lại còn bị ném vào trong rãnh thối này. May là bọn người đánh vẫn còn chút lương tâm, còn chưa ném úp họ xuống đấy, không thì đã sớm chết đuối rồi.
Có người lắc đầu cảm thán, sau đó lấy một chậu nước hắt vào người mấy tên “Du côn” còn chưa tỉnh lại.
Một chậu nước sạch hắt xuống, rửa trôi chỗ bị dính nước bùn bẩn trên người bọn họ, để lộ ra một góc y phục tinh xảo quý giá.
Quần chúng xung quanh đều nhìn chằm chằm phần y phục vừa được nước sạch rửa qua, mặc dù ngâm trong nước bẩn hơn nửa ngày vẫn không giấu nổi chất tơ lụa sáng bóng ban đầu, thêm cả đường thêu tinh xảo không khỏi làm cho bọn họ sợ hãi than, sau đó ngơ ngác nhìn nhau, rồi nhanh chóng xôn xao giải tán ngay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-vuong-quy-phi/672422/quyen-2-chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.