Trên con đường bên cạnh rừng cây đang xao xác, có người thừa dịp Vinh Quận vương rời kinh mà trà trộn vào trong đội ngũ của bọn họ, nhằm mục đích có thể trốn ra khỏi kinh thành đang bị Phương Lâu phong tỏa nghiêm ngặt, sau đó lại thừa lúc không người chú ý mà rời khỏi đội ngũ.
Nhưng còn chưa chờ đến lúc y có thể thở phào vì đã hoàn toàn thoát khỏi sự đuổi bắt của Phương Lâu, y đột nhiên sinh ra cảnh giác trong lòng, khiến y thấy dựng tóc gáy, dù vậy, vẻ mặt y vẫn mang ý cười không đổi, cho dù Phượng Lâu dẫn người tới bao vây thì cũng chỉ là cảm thấy bất ngờ. Ngay sau đó, y thản nhiên xoay người, dáng vẻ tười cười bất thình lình trở nên cứng ngắc.
“Xẹt” một tiếng, hộ vệ bên cạnh rút kiếm ra, bảo vệ công tử nhà hắn.
“Ai?”
Vừa dứt lời, một nam tử lạnh lùng mặc áo xanh lập tức xuất hiện trước mặt bọn họ, nói: “Chủ tử nhà ta kêu ta qua lấy lại chút đồ từ Phong Thái tử.”
Người đàn ông này có khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc, dáng đứng ngay thẳng như cọc tiêu, rất lạnh lùng cũng rất thẳng thắn, chính là thủ lĩnh của đám thuộc hạ dưới trướng Quân Tu Nhiễm – Bạch Phong.
Mà người bị hắn chặn lại tự nhiên là Phong Ngọc Diễn.
Hai bên giằng co, Phong Ngọc Diễn nhìn nam tử rắn rỏi lạnh lùng trước mặt, dường như đang tìm cách để có thể nhận ra hắn, hỏi: “Không biết chủ tử của ngươi muốn cái gì?”
“Hai mươi vạn lượng hoàng kim.”
Đáy mắt Phong Ngọc Diễn lập
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-vuong-quy-phi/672426/quyen-2-chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.