Lâm Hinh Phúc đều là không thể tin cùng khiếp sợ.
Mấp máy môi nhìn Từ Châu Hiền: "Làm càn?! Ngươi dám đánh ta?!".
Từ Châu Hiền cảm nhận lòng bàn tay truyền đến từng trận bỏng rát, chính là do dùng quá khí lực.
Nhưng nàng không đau, ngược lại còn vô cùng thư sướng.
Từ lúc trọng sinh nàng đã hận không thể bóp chết Lâm Hinh Phúc.
Hôm nay có thể đánh nàng ta như vậy.
Quả là khó nén hả hê.
Từ Châu Hiền bình thản kéo Lâm Duẫn Nhi ra sau mình, sóng lưng thẳng tắp.
Đối diện với Lâm Hinh Phúc, thần sắc cũng không vi loạn.
Nàng lạnh giọng: "Làm sao lại không dám? Thế nữ, bản cung dù thế nào cũng sắp đặt chân vào hoàng gia, lễ nghĩa tôn ti cũng học được vài phần.
Điện hạ vốn dĩ là Trữ quân đương triều, há để ngươi tùy tiện khinh khi như vậy? Hoặc là ngươi nghĩ, một thế nữ liền có thể cười nhạo Trữ quân Đông Yên quốc?".
Lâm Hinh Phúc bị nói đến á khẩu, lửa giận xông lên đỉnh đầu.
Bị một quân quý tát, tước quý nào cũng sẽ cảm thấy tôn nghiêm bị xâm phạm.
Nhưng phát tác ngay tại Từ gia như vậy, quả thật không hay.
Chỉ có thể gắt gao trừng Từ Châu Hiền, khí tức nguy hiểm mơ hồ tỏa ra.
Từ Châu Hiền chính là ra tay rất nặng, một bên má Lâm Hinh Phúc đều ửng đỏ cả lên.
Nàng lại không nhìn đến, bình thản nói với Lâm Duẫn Nhi: "Điện hạ đi đường mệt mỏi, trước đến viện tiểu nữ nghỉ chân một chút.
Còn chuyện chuyển lễ vật này, cứ để hạ nhân làm là được
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yoonhyun-nhat-co-hoa-lac/10574/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.