Khi mặt trời bắt đầu mọc ở phía Đông, thân thể của Trần Kiều cũng dần dần không thoải mái, ánh sáng mặt trời khiến làn da nàng bị kích thích đau đớn.
Trần Kiều biết nàng đã đến giờ, không thể tiếp tục lưu lại nhân gian, nếu không người tiếp theo sẽ bị hồn phi phách tán sẽ là nàng.
“Chờ một chút, Lý Mộng có phải do cô giết không?” Tiếu Mịch Cầm thấy Trần Kiều sau khi từ biệt với Doãn Tỉ Nguyệt thì phải rời đi liền vội vàng gọi với theo hỏi.
“Lý Mộng?” Trần Kiều cố nhớ một tí rồi trả lời: “Nếu ngươi nói là cô nương trên người đầy ắp lời nguyền thì cái chết của nàng không có liên quan tới ta, ta chẳng qua chỉ mượn thân thể của nàng mà thôi.
”
“Lời nguyền trên thân thể của Lý Mộng không phải do cô hạ?” Sau khi nghe Trần Kiều nói xong, Tiếu Mịch Cầm chưa kịp nói tiếp Doãn Tỉ Nguyệt đã hỏi trước.
Trần Kiều gật đầu.
“Vậy cô biết là ai không?” Doãn Tỉ Nguyệt hỏi.
Không ngờ Trần Kiều gật đầu xong lại lắc.
“Cô cuối cùng có biết hay là không?” Thấy cách nói có như không của nàng Thẩm Hàn Lạc đứng một bên cũng bối rối.
Trần Kiều xoa xoa cánh tay bị đau do nắng sớm chiếu vào rồi nói: “Ta thấy có người hạ lời nguyền lên người nàng, nhưng mặt người nọ ta không thấy.
”
Doãn Tỉ Nguyệt nhíu mày, nghĩ nghĩ rồi lại nói: “Có thể nói rõ chút không?”
Trần Kiều liếc sơ qua ánh mặt trời phía đông rồi gật gật đầu: “Năm đó ta sau khi phong ấn hồn phách của Mẫn Chi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/z-nhat-ky-su-kien/2011437/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.