Tại sao?Vì tôi không phải anh hùng, và tôi không vĩ đại như tôi tưởng.
Tôi chỉ là một người bình thường dùng sự cô đơn làm áo giáp và ngây thơ muốn cứu cả nhân loại, nhưng thực tế, tôi không thể làm được.Tôi có bạn, có mối quan tâm, mà áo giáp của tôi có sơ hở.Trần ca đấm vào ngực tôi, đau đến mức khiến tôi thở hổn hển."Ai nói là không được! Cậu đã cứu anh và Tiểu Đồng, cứu Tiểu Bàn và Tiết Tuyết, cũng cứu rất nhiều người trong hầm trú ẩn vốn sẽ phải lang thang, và còn giết cả bầy thây ma.
Vậy còn không phải là anh hùng?”Tiểu Bàn tiến lại gần, "Đúng rồi, tiểu Trang ca, có phải anh sợ không? Nếu anh muốn, thì hãy tự quay về.
Em vẫn đang chờ làm anh hùng.
Em sẽ quay lại và dựng bức tượng trên Quảng trường Nhân dân.”Tôi có chút mông lung, trước mắt là hai khuôn mặt quen thuộc đầy kiên định.Cơn đau trong lồ ng ngực giảm bớt, ý thức dần dần trở lại, "Nhưng ..."Trần ca thô bạo đập vào xe, "Không nhưng gì hết, anh nói cậu làm được là được, đầu óc thông minh, lại còn thiện lương nhất, cậu không cứu thì còn ai cứu thế giới nữa.”Hốc mắt tôi có chút nóng lên, liền nghe thấy anh ấy nói tiếp.“Đừng nói nữa, mau lái xe đi, vợ anh còn không biết đang chờ chúng ta cứu ở đâu, nhanh lên một chút.”Kẻ cô đơn – Trang Khâm, đột nhiên bất động thanh sắc.“Trời ơi, cái quái gì vậy?”Tiểu Bàn chỉ vào bên đường.Cành cây tươi tốt che khuất tầm mắt, chỉ có thể nhìn thấy cỏ dại ngập tràn, cùng tiếng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/zombie-bao-vay-huong-dan-song-con-ngay-tan-the/2432058/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.