Lạc An Khuê lờ mờ tỉnh lại, cô vừa động đậy nhẹ một chút cơn đau truyền đến: "A…"
"An Khuê… "Nhiếp Thái Ngôn luôn túc trực bên cạnh nghe thấy động tĩnh liền vội nói.
Cô nắm lấy hắn, giọng cô khàn khàn nói: "Anh không sao chứ! Anh cảm thấy trong người thế nào? Có đau nhức, có khó chịu chỗ nào không? Độc đã được giải hết chưa?"
Lạc An Khuê vừa tỉnh lại việc đầu tiên là lo lắng cho vết thương của Nhiếp Thái Ngôn, còn mình có đau thế nào cũng mặc kệ.
Hắn vuốt vuốt tóc cô rồi nói: "Anh không sao."
"Vậy em yên tâm rồi.
Cô thở phào nhẹ nhõm.
Hắn không sao là được rồi.
"An Khuê đau lắm sao?" Nhiếp Thái Ngôn cất giọng nói.
"Anh hỏi có thừa quá không?" Lạc An Khuê thở hắt một hơi.
"Thái Ngôn à…"
Lạc An Khuê còn chưa nói hết thì đã bị Nhiếp Thái Ngôn lấy tay giữ miệng cô lại: "Suỵt! Có tiếng động?"
Lạc An Khuê gật đầu, cô lấy lại tinh thần rất nhanh như thể cô có thể đánh nhau bất cứ lúc nào để bảo vệ Nhiếp Thái Ngôn, hắn nói nhỏ: "Em đứng lên được không?"
"Được."
Nói rồi Nhiếp Thái Ngôn đỡ cô đứng lên, Lạc An Khuê cắn chặt môi nén cơn đau ở bên dưới truyền đến.
Tiếng động càng lúc càng gần, Nhiếp Thái Ngôn đứng phía trước, tay hắn nắm chặt tay cô.
Không gian trở nên im lặng, chỉ có tiếng bước chân càng lúc càng gần họ hơn.
Giọng nói vang lên: "Chị gái…"
"Ư…"
Nhiếp Thái Ngôn hành động rất nhanh đến mức người khác không trở tay kịp, một tay hắn bóp chặt cổ của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/100-ngay-cua-do-bien-thai-caca/1587392/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.