Cuối cùng Lạc An Khuê cũng hiểu câu nói của Nhiếp Thái Tình là ý gì. 
Tất cả những ở trong tổ đều coi cô là người chạy việc vặt. 
Cả ngày chỉ có sai bảo và sai bảo. 
"Lạc An Khuê chỉnh sửa văn bản giúp tôi!" Sau đó là một chồng văn bản chất cao như núi. 
"Lạc An Khuê, photo cho tôi cái này!" 
"Lạc An Khuê mua cà phê cho tôi!" 
"Lạc An Khuê mua đồ ăn trưa!" 
"Lạc An Khuê của tôi gấp hơn cậu ta, chỉnh văn bản cho tôi gấp!" 
Cô cả ngày cứ chạy tới chạy lui. 
Chống cả mặt. 
Cô còn nghĩ mình còn bận rộn hơn mấy người ngồi ở đây. 
Bọn họ cứ thong thả làm, rồi thong thả sai bảo. 
Nhiếp Thái Tình cứ nghĩ đến việc cô bị ức hiếp đến mức bốc khói rồi tức giận rời đi. 
Có sống chết cũng không dám quay lại làm việc. 
Như thế Nhiếp Thái Ngôn mới không trừng phạt anh ta, anh ta vô tội. 
Nhiếp Thái Tình vừa nghĩ đến đây tâm trạng phơi phới muốn xem cảnh thảm hại của Lạc An Khuê. 
Chắc biểu cảm của cô ta sẽ buồn cười lắm. 
Nhiếp Thái Tình mang tâm trạng đi xem kịch vui xuống tận phòng làm việc của Lạc An Khuê. 
Nhìn thấy cô đang pha cà phê liền đi lại, nén cười nói: 
"Này, Lạc An Khuê. 
Cô có vẻ sống không tốt lắm nhỉ? Chỉ mới có mấy ngày nhìn cô sắc mặt kém quá!" 
Lạc An Khuê lạnh lùng nói: "Cảm ơn anh đã quan tâm. 
"Không cần cảm ơn tôi. 
Người trong nhà cả mà!" Nhiếp Thái Tình xua tay nói. 
Lạc An Khuê gật gật đầu rồi không để ý 
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/100-ngay-cua-do-bien-thai-caca/1587433/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.