Ma giới buổi trưa vẫn là âm âm u u.
Nàng leo người lên tháp mỹ nhân an tỉnh nhắm mắt, ngủ một giấc.
"Chàng thật đẹp mắt, sau này ta gả cho chàng có được không?" Một đứa bé chừng 10 tuổi mặc váy dài màu trắng xinh xắn đáng yêu theo đuôi một người nam nhân, ánh mắt nàng ta nhìn hắn si mê mà chìm đắm.
"Ngươi về đi." nam nhân tuấn mỹ vô song ngồi ở một chỗ yên tĩnh mà lẳng lặng chú tâm điêu khắc một thứ gì đó, không hề để ý chút nào câu nói kia.
Cảnh thoáng chuyển.
Vẫn trên bàn đá đó nam nhân kiên trì đục đẽo mảnh ngọc kia, dùng tu vi mà điêu khắc nó.
Nữ tử bạch y hôm nay đến mang theo rất nhiều bánh hoa quế vừa ăn vừa ngẩn người ngắm nhìn hắn: "Ta phải làm gì thì người mới đồng ý cưới ta?" nàng nhỏ giọng bày tỏ: "Ta không cần sính lễ, rất dễ nuôi, còn nghe lời, nếu không muốn nuôi ta thì ta sẽ tự nuôi mình, cũng có thể nuôi luôn chàng và chăm con nha. Ta sẽ sinh thật nhiều Tiểu Vực Vực cho chàng, trăm lợi không hại."
"Ngươi quá ồn." nam nhân nhàn nhạt quét mắt, mi mắt chỉ nâng một chút rồi lại cúi đầu.
Cảnh lại chuyển đổi.
Là núi non kiên cố trùng điệp, bạch y nữ tử ánh mắt tương vọng xuống vực thẳm kia, cao giọng hô to: "Tiểu Vực, Tiểu Vực nhà ta ơi! Diệp Diệp yêu ngươi nhất trên đời này! Đời đời kiếp kiếp yêu chàng!" thanh âm nàng vang vội quanh quẩn chấn khắp núi non.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/1001-cach-xuyen-khong-cung-vai-ac/17506/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.