Bảo Bình càng nhìn càng thấy khuôn mặt của gã đàn ông không mời kia rất thân quen. Một gương mặt ở quá khứ. Có lẽ hôm ở lễ hội pháo hoa không phải là lần đầu tiên hai người gặp nhau.
"Sao chúng ta không nói chuyện một mình nhỉ? Dù gì thì các ngươi cũng không muốn lộ ra sự thật của hôn lễ này đâu nhỉ?"
Thông qua âm giọng của Tuấn Dương có thể thấy rằng hắn không sợ gì hết thậm chí là rất thoải mái. Bằng một cái búng tay mà toàn bộ những vị khách đều đồng loạt biến mất, chỉ còn những người biết chuyện ở lại.
"Ngươi đưa bọn họ đi đâu rồi?"
Diên Vĩ gằn giọng tra hỏi Tuấn Dương sau khi chứng kiến từng tốp người một biến mất vào hư không. Gã phá đám kia chỉ nhún vai, thản nhiên nói không biết nữa. Nhận được câu trả lời hờ hững nọ khiến ai nấy đều cau mày, tỏ vẻ không hài lòng. Không ngờ lại liên lụy đến người ngoài.
"Giờ thì quay lại việc chính nào. Ta đến để đưa vị hôn thê của mình đi."
"Bảo Bình và ngươi không hề có bất cứ thứ gì liên quan với nhau cả. Đừng có mơ!"
Hai vai Thiên Yết run lên, vẻ mặt hung dữ như muốn ăn tươi nuốt sống người trước mặt, phản bác lời nói của Tuấn Dương. Song Tử hơi bất ngờ trước phản ứng của Thiên Yết. Anh chưa từng thấy cô giận đến thế vì từ trước tới giờ thì dù là chuyện có lớn đến đâu, Thiên Yết cũng vẫn giữ được sự hòa nhã.
Song Tử vội nắm lấy tay Thiên Yết vẫn còn đang run lên, anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/12-chom-sao-ngay-xua-ngay-xua/257776/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.