-Mẹ...?
Giọng gắt gao của bà như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt Thiên Bình, khiến cô hoảng hốt, chỉ bật ra được mỗi một từ rồi lại run run bờ môi. Nhìn thấy con gái vì mình mà kinh hãi như thế, mẹ Thiên Bình cũng tự nhìn lại, đúng là mình làm có hơi quá thật. Bà bước tới, giọng dịu hẳn đi nhiều tuy vẫn là còn xen lẫn chút bực dọc chán ghét:
-À... mẹ chỉ là không muốn con làm gia sư ở đó nữa. Cô nam quả nữ ở chung một phòng, dù biết con ngoan ngoãn nhưng mẹ làm sao mà biết được chuyện gì sẽ xảy ra chứ?
Thiên Bình giương to đôi mắt, trong phút chốc không thể tiếp nhận những gì mình vừa nghe thấy. Bình tĩnh lại nào bình tĩnh, phải suy nghĩ thấu đáo hơn chứ không thể nhảy dựng lên mà vô lễ với bà được. Ngẫm nghĩ kỹ lại, bà quả thật có ý tốt, ai mà chẳng yêu thương bảo vệ con gái của mình khỏi những cạm bẫy rình rập ngoài kia chứ.
-Mẹ, thời gian con đi dạy là ban ngày, hơn nữa con toàn dạy ở phòng khách thôi... cơ mà nếu mẹ không an tâm thì con sẽ...-Thiên Bình đang nói ngon trớn, chợt thấy nhói nhói ở tim, ngập ngừng mất một lúc lâu mới chậm rãi thốt ra.-Con sẽ nghỉ làm ạ!
Bình đáp, rồi đột nhiên thấy có gì đó không ổn. Nếu thật sự là như vậy, thì ngay từ đầu khi nhận việc bà đã ngăn cản rồi chứ? Vả lại cô sẽ không ngốc đến mức cho rằng bức ảnh kia không có liên quan.
-Có phải
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/12-chom-sao-tieng-mua-roi/666840/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.