Tao chẳng hiểu được vì sao cái thằng đấy lại có thể học ở đây. Cái ngữ như nó cũng có tư cách đặt chân vào học viện này sao?
Thằng đó thậm chí còn không biết dùng sức mạnh của mình.
Chỉ là một thằng vai u bắp thịt không làm nên trò trống gì.
...
...
...
Ừ, đúng vậy.
...
...
...
Tao dám cá là thằng đó nhờ quan hệ mới vào được đây, chứ thứ tầm thường như vậy làm sao có thể vượt được kì thi đầu vào chứ.
Thì đó, chẳng hiểu sao nó lại trơ tráo đến mức đó được chứ?
Bọn mày nói đủ chưa?
- Dừng lại!
Hai mắt giật mình mở to, cả người đau nhức bật dậy trong hoảng sợ, thần kinh căng chặt hoảng sợ chẳng thể phân rõ thực ảo.
Tiếng thở nặng nề lấp kín không gian yên tĩnh, đánh bay đi chút tĩnh lặng của màn đêm, chậm rãi gõ thức tâm trí trĩu buồn.
Đến khi Bạch Dương nhận thức được mình đang ở phòng mình, thì cảm giác đau đớn ngứa ngáy đã xâm chiếm toàn bộ tâm trí rồi. Cả người anh túa đầy mồ hôi, lưng, vai, bắp tay, khắp người đều là cảm giác đau xót và khó chịu.
Phía ngoài cửa vẫn còn là đêm đen, nhưng căn phòng được để đèn dịu nhẹ, soi rõ mọi thứ xung quanh. Cũng chiếu rõ những lớp băng quấn trên người của anh.
Vò vò tóc, Bạch Dương khẽ thở dài, khuôn mặt nhăn nhó mệt mỏi.
Tại sao lại mơ thấy những chuyện đó chứ?
- Ái chà, đã tỉnh rồi sao? - Lúc này, giọng nói trong trẻo vang lên nơi cửa phòng.
Ngẩng đầu lên, anh liền
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/12-chom-sao-toi-la-ai/451459/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.