#45. Sự thật…
“Tôi bị lây nhiễm rồi.” – Lưu Nghiễn đuối sức dựa vào góc tường – “Để băng gạc ở đây, mọi người né xa tôi một chút… Quyết Minh? Tốt thật, quả nhiên nhóc vẫn còn sống.”
Một người vốn định tiến tới băng bó cho cậu lập tức khựng lại, Mông Kiến Quốc đón lấy băng gạc, trầm giọng nói: “Để tôi làm cho, mọi người hãy tới đầu kia ngồi, kể cả trẻ con nữa.”
Lưu Nghiễn ngồi tựa lưng, Mông Kiến Quốc tự tay băng bó vết thương trên cánh tay và chân cho cậu, ông siết băng vải rất chặt, nhờ đó mới cầm máu được.
Quyết Minh giúp Lưu Nghiễn lau khô vết máu trên mặt, Lưu Nghiễn đứt quãng báo cáo quá trình thi hành nhiệm vụ, Mông Kiến Quốc chỉ trầm mặc ngồi nghe. Sau cùng Quyết Minh mới hỏi: “Ba em đâu?”
Lưu Nghiễn đáp: “Đang ở tầng Mười một, anh ấy sẽ xuống đây ngay thôi.”
Không khí rơi vào tĩnh lặng, chốc sau Mông Kiến Quốc lại nói: “Trước mắt cậu cứ nghỉ ngơi một lát.”
Lưu Nghiễn nằm nghiêng xuống, gối đầu lên đùi Quyết Minh, nhóc con vẫn ngồi bên cạnh Mông Kiến Quốc như trước.
“Anh ấy sẽ chết hả?” – Quyết Minh hỏi.
Lưu Nghiễn: “Ừa.”
Mông Kiến Quốc chỉ đáp: “Chưa chắc lắm.”
Lưu Nghiễn lại tiếp: “Nhóc có thích cái gì hông? Bạn hiền à, anh chết rồi thì tất cả tài sản nhượng lại cho em hết luôn đó. Cho nhóc một cái máy tính bảng nhé.”
Quyết Minh: “Không cần đâu. Có tiêm thuốc cho ảnh được không bác?”
Mông Kiến Quốc: “Lưu Nghiễn, trong đợt nhiệm vụ này vai trò của cậu quan trọng lắm không?”
Lưu Nghiễn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/2013/442125/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.