Cả nhà họ Dương đều ngây ra tại chỗ.
Gương mặt Dương Uyển Dung lộ vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Dương Uyển Dung không bằng lòng trước đề nghị của Dương Quốc Mậu chút nào, cô ta không hề muốn đồng ý.
Nhưng câu nói ép cô ta lấy Ngô Đông khiến cô ta hơi dao động.
Dù Dương Uyển Dung có bốc đồng cỡ nào, cô ta cũng hiểu Dương Quốc Mậu làm vậy vì muốn tốt cho mình.
Nhưng mà cô ta vẫn chưa từ chối thì Diệp Tiểu Tịch lại giành từ chối trước là sao?
- Cô...cô có biết mình đang nói gì không?
Dương Quốc Mậu nhìn Diệp Tiểu Tịch với ánh mắt khó tin.
- Cho dù đứa bé trong bụng Uyển Dung là của ai đi chăng nữa, chuyện cô đẩy con bé xuống nước khiến nó sảy thai là tội cố ý gây thương tích! Nếu như bọn tôi khởi kiện, chắc chắn cô sẽ phải ngồi tù. Dù Long Mộ Thần có mời luật sư cho cô cũng chỉ giảm án phạt mà thôi!
- Đứa bé? Đứa bé gì thế?
Trong mắt Ngô Đông chợt hiện lên vẻ vui mừng, gã nhìn Dương Uyển Dung với ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn vui vẻ.
- Cô đã mang thai à? Là con của tôi sao? Ha ha ha quả nhiên ông đây tài giỏi!
Hôm qua sau khi Ngô Đông bị Long Mộ Thần bắt được, Hàn Tư Viễn cũng chẳng nói thêm gì cả cho nên bây giờ gã vẫn không hiểu lắm. Sau này gã cũng chỉ biết bọn họ tìm gã để xác nhận cô gái đã lên giường với gã thôi. Về chuyện đứa bé thì đúng là gã không biết thật.
- Câm miệng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/365-cach-cung-chieu-vo-yeu/177245/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.