Diệp Tiểu Tịch cạn lời
Mặc dù cô biết Hà Nhu thương cô, nhưng sao nghe giống như cô không thể gả đi được vậy…
Cô vâng dạ mấy tiếng, xem như cho qua chuyện này.
Ăn thêm lát nữa, điện thoại của Hà Nhu vang lên.
Bà tiếp điện thoại, sau đó đứng dậy lấy áo khoác:
- Hai ba con ăn trước đi, mẹ phải đi chấp hành nhiệm vụ khẩn cấp.
- Anh cũng phải đi ngay.
Diệp Hải Phong hơi bất đắc dĩ nhìn điện thoại:
- Có ca cấp cứu, anh cũng vừa được báo phải đi luôn đây.
- Bố mẹ, hai người mang thức ăn theo đi ạ.
Diệp Tiểu Tịch vội vàng cho đồ ăn vào cà mèn rồi đưa cho mỗi người một cái.
- Tiểu Tịch ngoan quá mà.
Hà Nhu xoa đầu cô, đáy mắt thêm phần áy náy:
- Xin lỗi con gái cưng, không thể đón năm mới với con rồi.
- Không sao đâu ạ.
Diệp Tiểu Tịch tiễn hai người ra ngoài:
- Bố mẹ cứ yên tâm đi đi, con lớn rồi mà.
Sau khi hai người đi rồi, căn nhà bỗng trở nên quạnh quẽ hẳn.
Diệp Tiểu Tịch ngồi vào bàn, cô không khỏi gượng cười.
Bố cô là bác sĩ, mẹ cô là cảnh sát, toàn là ngành nghề bận rộn. Tuy hai người rất thương cô nhưng chuyện thế này diễn ra thường xuyên từ bé đến giờ rồi, cô đã quen.
Nhưng mấy năm trước còn có anh trai ở nhà cùng cô, năm nay lại chỉ còn có mình cô thôi.
Diệp Tiểu Tịch ăn trong chốc lát, cô bỗng thấy dường như ăn cơm một mình chả có gì vui. Cô đặt đũa xuống rồi cau mày
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/365-cach-cung-chieu-vo-yeu/2444964/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.