Lục Vũ Lý vỗ vỗ bả vai của cậu bé, đang muốn xúi giục cậu bé đi cướp lại xích đu, thì nhìn thấy biểu cảm của cậu bé lại có chút tò mò mà hỏi: “Tiểu Bạng Lục, vẻ mặt của em như vậy là sao?”
Lục Vũ Bách chỉ chỉ Lục Tấn Khang và Bảo Châu, như đang suy nghĩ điều gì đó, nói: “Em biết tại sao anh Năm lại đối xử tốt với Bảo Châu như vậy rồi”
“Em biết thật sao?” Trên mặt Lục Vũ Lý cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Lục Vũ Bách nặng nề gật đầu: “Anh năm coi Bảo Châu là con thỏ mình nuôi.”
“Con thỏ? Ý em là sao? Một con thỏ nhỏ sao?” Lục Vũ Lý cảm thấy rất không thể tưởng tượng nổi.
“Đúng vậy, anh năm từng nuôi một con thỏ nhỏ, rất đáng yêu, mới vừa nãy em đã nhìn thấy Bảo Châu cười lên trông rất giống con thỏ nhỏ.
đáng yêu đó.
Sau đó, con thỏ nhỏ bị một người làm của nhà họ Long cố ý thả đi mất.
Anh năm đã đau lòng rất lâu đó! Anh đừng nhìn bề ngoài anh ấy lạnh như băng, thật ra trong lòng anh ấy rất ấm áp”
Lục Minh Húc võ nhẹ vào đầu cậu bé: “Tiểu Bạng Lục, anh thấy em cười lên mới giống một con thỏ nhỏ đó!”
Lục Vũ Tuấn bu môi cuội cái gì vậy?”
Lục Vũ Lý cười càng phô trương hơn nữa: “Tiểu Bạng Lục, theo ý của em là Ngũ Bảo đối xử tốt với Bảo Châu, là bởi vì em ấy cảm thấy Bảo Châu chính là con thỏ nhỏ đã đi lạc mất của em ấy, muốn nuôi Bảo Châu như thú cưng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/9-tieu-bao-bao-sieu-quay-cua-tong-tai/632843/chuong-1407.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.