Dịch: Nguyễn Hạ Lan
'HÔM NAY CÓ PHẢI NGÀY TỐT KHÔNG NHỈ?'
***
Kiều Mộ nghiêng người trên ghế, không nhúc nhích giống như đang ngủ say.
Phòng sách yên tĩnh, hồi lâu mới lại vang lên tiếng ngăn kéo đóng mở. Trương Lương Nghiệp ngồi xuống, nhịp thở rối loạn, có thể cảm nhận được ánh mắt ngập tràn độc ác của lão chiếu tới.
Kiều Mộ nhẫn nhịn không để bản thân lộ ra một chút sơ hở nào, nhưng cô thầm lo lắng, tốt nhất Tiêu Trì đừng gọi điện thoại, đừng bị ảnh hưởng bởi lão ta.
Chỉ cần di động của cô đổ chuông thì phiền toái sau này sẽ càng lớn.
Ắt hẳn Trương Lương Nghiệp cũng đang đợi, lão cầm di động của cô lên lần nữa. Phòng sách im ắng, mỗi chiếc điều hòa trên tường là không ngừng phát ra tiếng 'phù phù'.
Không biết qua bao lâu, ngoài cửa lớn truyền tới tiếng đóng cửa rất to, kèm theo đó là tiếng bước chân chạy về phía này. Nháy mắt, cửa phòng sách bị vỗ đến nỗi rung chuyển đất trời: "Bố, bố mau mở cửa, xảy ra chuyện lớn rồi!"
Trương Lương Nghiệp sa sầm sắc mặt, đứng dậy mở cửa: "Xảy ra chuyện lớn gì?"
Bị lão hỏi, nhưng lọt vào tầm mắt Trương Dương là hình ảnh Kiều Mộ nghiêng người trên ghế dựa, hệt đang ngất xỉu, cậu ấy lập tức đẩy bố mình, lao vào phòng: "Bác sĩ Kiều?"
Lay hai cái, không thấy Kiều Mộ có phản ứng, Trương Dương nghiến răng ngoảnh đầu gào toáng: "Bố làm gì chị ấy rồi? Chị ấy đã cứu con hai lần đấy!"
Kiều Mộ vén mi đúng lúc, dáng vẻ chẳng khác gì mới tỉnh giấc.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/9527/2333407/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.