Cố Khả Hân tựa thân thể yếu ớt mảnh mai vào vách tường, cô dùng sức đẩy Gia Minh ra, hắn lại nhất quyết không buông.
" Thả tôi ra.. Tôi nhất định không để anh làm hại Gia An đâu "
Bụng cô quặn lên đau đến mức muốn khụy xuống, cô cắn chặt môi, đầu đập vào tường. Máu đỏ từ trên trán rịn xuống từng giọt chói mắt.
" Hân Nhi.. ".. Hắn sững sờ, muốn ngăn cô lại nhưng không kịp.
Chiếc điện thoại trên tay gã đàn ông to béo rốt cục cũng kết nối, đầu dây bên kia tiếng nói ấm áp của Gia An vang vọng bên tai.
Cố Khả Hân mỉm cười mãn nguyện trước khi tất cả rơi vào bóng tối mù mịt...
***
" Đoàng "... Cố Khả Hân khóe mắt đau nhứt từ từ tỉnh lại, phía ngoài có tiếng đánh nhau, tiếng súng ầm ĩ.
" Gia An.. ".. Cô co rúm người lại, hai vai khẽ run rẩy.
" Hân Nhi... Đừng sợ.. Là anh... ".. Giọng anh rất nhỏ, đứt quãng.
Cố Khả Hân hai mắt bị bịt kín, nước mắt rơi ướt một mảnh, đưa tay mò mẫm trong bóng tối.
" An.. Anh ở đâu.. Anh có sao không?".. Cô như quên hết đau đớn gọi tên anh.
" Hân Nhi.. Đừng sợ.. "
Tiếng súng ngày càng xa, tiếng bước chân ồn ào, cô đưa tay nắm chặt tay anh rồi rơi vào trạng thái hôn mê...
***
Trong phòng bệnh, Cố Khả Hân khẽ mở mắt.. Cô đưa tay xoa xoa huyệt thái dương nhìn xung quanh mới phát hiện bản thân đang mặc đồ bệnh nhân..
Vậy thì ở đây là bệnh viện sao?
Cô khẽ cau mày, tìm kiếm bóng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/99-ngay-yeu-anh/461746/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.