24
Sau khi Hoàng thượng rời cung, núi rừng mất đi chúa sơn lâm, Ký Nhi gặm ngón tay say sưa ngon lành, nhìn thật thoải mái và bạo dạn.
Ta mỉm cười nhìn thằng bé chu mỏ chóp chép, không nhịn được mà véo má nhỏ của thằng bé hết lần này đến lần khác.
Nghị Nhi thì ê a với con vẹt lông xanh đã học nói suốt mấy ngày nay.
Thằng bé kêu một tiếng, con vẹt liền đáp lại một câu “Vạn an”, đúng là sự đồng điệu của những người cùng chung chí hướng.
Còn Giác Nhi thì ngồi nghiêm chỉnh ở Ngự Thư uyển, đã chăm chỉ đọc sách suốt hơn nửa năm nay.
Mỗi lần ta lén nhìn trộm, càng nhìn lại càng thích, đứa bé nhăn nhó, xấu xí ngày xưa, bây giờ đã trở nên trắng trẻo đáng yêu, ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn, cầm bút vô cùng vững vàng, đôi lông mày nhỏ cau lại vô cùng tập trung nghe tiên sinh giảng bài, hơn hẳn ta ta ngày xưa gấp trăm ngàn lần.
Thân thể ta đã hoàn toàn khỏe lại, dù Hoàng thượng để Gia Nghĩa ở lại nhằm trói buộc ta nhưng nhờ có Liên Nhi bên cạnh, nàng ấy luôn có thể tìm ra đủ loại phương pháp để khống chế y.
Nhân lúc Gia Nghĩa bận bịu không thể để mắt tới ta, cuối cùng sau hơn một năm trời ốm yếu, ta cũng có cơ hội vận động gân cốt.
Ví dụ như một ngày nọ, ta cùng Thúy Tâm lén mang theo Hàn Đàm Hương đã hâm nóng, chạy đến Quán Nguyệt Đài nướng thịt.
Mấy đốm lửa tóe ra suýt chút nữa thiêu cháy tấm bình phong vẽ sơn thủy mà Hoàng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/a-am-nhat-le/589600/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.