2
Người người đều ca ngợi Tân hoàng là người vô cùng hiền minh, chăm chỉ việc triều chính, biết nghe lời can gián, rộng lượng bao dung nhưng chỉ có một mình ta biết hắn là một kẻ tiểu nhân cực kỳ thích trả thù, tâm cơ sâu không thấy đáy.
Ta đã sớm không còn tham vọng cứu vãn Tề gia, bởi vì ta đây muốn giữ cái mạng mình thôi cũng đã khó lắm rồi.
Bởi vì ta là phi tần đầu tiên được triệu hạnh trong hậu cung, lại mang thân phận con gái tội thần nên ta không chỉ bị các phi tần khác oán ghét mà còn bị Thái hậu bây giờ, tức Nhu phi năm xưa gọi đến cung của bà ấy nghiêm khắc dạy dỗ ta thế nào là tôn ti, thế nào là nữ đức và phẩm hạnh của một hiền phi. Thái hậu căn dặn ta không được dùng sắc đẹp mê hoặc quân chủ.
Ta nhìn Thái hậu dù đã hơn bốn mươi tuổi nhưng dung mạo vẫn diễm lệ. Nhớ lại mấy chữ “mê hoặc quân chủ” mà phụ thân ta thường dùng để tố cáo Nhu phi lên Tiên hoàng, lúc này ta cảm nhận sâu sắc Thái hậu cũng đang trả thù đây mà.
Ta thật oan ức. Rõ ràng đêm đó Hoàng thượng ngoài việc dùng lời lẽ lạnh lùng châm chọc ta, thưởng cho ta vài cái nhìn khinh khỉnh, độc chiếm giường của ta thì chẳng hề ban ân sủng gì cho ta. Vậy mà không hiểu sao ta lại trở thành mục tiêu oán giận của cả hậu cung, ta thật sự cảm thấy vô cùng uất ức.
Nhưng ta lại không dám nói ra nỗi uất ức đó, bởi vì cung
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/a-am-nhat-le/589662/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.